hūn dàn
hūn ruò
hūn yīn
hūn míng
hūn bèi
hūn máng
hūn lài
hūn wàng
hūn yáo
hūn zhuó
hūn shuì
hūn juě
hūn zhàng
hūn rè
hūn zòng
hūn zhòu
hūn mào
hūn zhuó
hūn nì
hūn màn
hūn yōng
hūn làn
hūn dùn
hūn kuì
hūn miǎn
hūn dài
hūn diàn
hūn guì
hūn jiàn
hūn juàn
hūn guān
hūn mò
hūn yè
hūn hān
hūn yú
hūn dǎo
hūn měng
hūn zì
hūn rén
hūn huì
hūn dì
hūn kuáng
hūn miù
hūn nüè
hūn mái
hūn sāi
hūn dǔn
hūn zhá
hūn kǎn
hūn chāo
hūn dàn
hūn mí
hūn náo
hūn nuò
hūn duò
hūn jué
hūn cāi
hūn ǎi
hūn méng
hūn bì
hūn shì
hūn mèi
hūn chén
hūn cǎn
hūn yì
hūn bǐ
hūn mào
hūn yì
hūn mò
hūn xī
hūn fán
hūn tún
hūn wàng
hūn luàn
hūn méng
hūn méng
hūn yūn
hūn kùn
hūn guān
hūn wǎng
hūn mài
hūn chán
hūn tì
hūn è
hūn shǔ
hūn zhān
hūn wǎn
hūn shàng
hūn xiā
hūn fēn
hūn máo
hūn kuì
hūn míng
hūn sàng
hūn rán
hūn pí
hūn chāng
hūn huà
hūn mào
hūn wēi
hūn gòu
hūn yāo
hūn mào
hūn lǐ
hūn fàng
hūn huò
hūn jìn
hūn gàng
hūn dé
hūn sù
hūn dàn
hūn jūn
hūn huāng
hūn zá
hūn xié
hūn bào
hūn yā
hūn niè
hūn duó
hūn rǎo
hūn àn
hūn mù
hūn àn
hūn cuì
hūn yú
hūn zhì
hūn zhàng
hūn huì
hūn bì
hūn xīng
hūn wán
hūn yīn
hūn sǐ
hūn jiā
hūn zuò
hūn lì
hūn zuì
hūn dàn
hūn huā
hūn bì
hūn xù
hūn yòng
hūn àn
hūn xīn
hūn sā
hūn kuì
hūn xuàn
hūn yín
hūn huáng
hūn chǒng
hūn yǒu
hūn chóng
hūn hēi
hūn mò
hūn nán
hūn yīn
hūn zǐ
hūn hào
hūn téng
hūn xiǎo
hūn yú
hūn ài
hūn míng
hūn yín
hūn miù
hūn hūn
hūn wǎng
hūn lǎo
hūn bì
hūn zè
hūn cuò
hūn yì
hūn jiǎo
hūn cháo
hūn qì
hūn máng
hūn jià
hūn hún
hūn mēng
hūn zhǔ
头脑昏乱;神志不清。
愚昧;.糊涂。
⒈ 头脑昏乱;神志不清。
引《京本通俗小说·拗相公》:“荆公眼中垂泪道:‘适才昏憒之时,恍恍忽忽到一个去处,如大官府之状。’”
清蒲松龄《聊斋志异·长亭》:“方昏憒间,忽闻妇人哭入。视之,则縗絰者长亭也。”
许杰《七十六岁的祥福》:“一时间他又震眩在恐怖的心境中。 平梅抬起头来,看见祥福的半昏愦的情形。”
⒉ 愚昧;糊涂。
引《东周列国志》第八七回:“甚矣, 公叔之病也,乃使我託国於卫鞅,又曰:‘不用则杀之。’夫鞅何能为?岂非昏憒之语哉?”
清纪昀《阅微草堂笔记·滦阳消夏录四》:“老妇昏憒,一时见利取此钱。”
聂绀弩《论万里长城》:“他就是那时候的,穷乡僻壤的三家村里,昏愦腐朽,愚昧顽固的冬烘学究。”
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
愦读音:kuì愦kuì kuì(1)(名)用带子、绳子等拴成的结。(2)(动)栓;系。