shǎng xūn
shǎng fú
shǎng zhuó
shǎng yù
shǎng tàn
shǎng fá
shǎng dí
shǎng quàn
shǎng fù
shǎng yàn
shǎng lǜ
shǎng xiào
shǎng xíng
shǎng jī
shǎng jīn
shǎng diàn
shǎng zhuó
shǎng chūn
shǎng lì
shǎng huì
shǎng nòng
shǎng shí
shǎng jiē
shǎng jué
shǎng tiào
shǎng fù
shǎng qìng
shǎng zhōng
shǎng shuō
shǎng qì
shǎng shì
shǎng wán
shǎng lù
shǎng gòng
shǎng jié
shǎng jiǎ
shǎng xù
shǎng qián
shǎng hè
shǎng duì
shǎng jìng
shǎng gòng
shǎng shōu
shǎng gōng
shǎng jīn
shǎng mù
shǎng xiàng
shǎng xīn
shǎng guāng
shǎng hǎo
shǎng jiàn
shǎng kè
shǎng jī
shǎng gōng
shǎng guān
shǎng fēng
shǎng de
shǎng shì
shǎng kào
shǎng zàn
shǎng liàn
shǎng gé
shǎng jiā
shǎng jù
shǎng láo
shǎng shì
shǎng yì
shǎng fá
shǎng jiān
shǎng bá
shǎng zhòng
shǎng měi
shǎng xī
shǎng jì
shǎng cì
shǎng nà
shǎng sī
shǎng yǒng
shǎng ài
shǎng kǎi
shǎng fú
shǎng zhì
shǎng lài
shǎng bào
shǎng jī
shǎng shè
shǎng xiá
shǎng zhī
dié jù
dōu jù
ǒu jù
shēn jù
zǐ jù
cóng jù
bǐ jù
chǐ jù
jiǒng jù
cí jù
dié jù
pín jù
shēn jù
shǎng jù
cuàn jù
duǎn jù
zhuǎn jù
yǔ jù
jié jù
shěng jù
jié jù
bài jù
xióng jù
fēi jù
sǎn jù
sōu jù
jiǎn jù
fèi jù
gé jù
jū jù
jù jù
fēn jù
zhuō jù
lè jù
liàn jù
qīng jù
lì jù
xuě jù
piàn jù
kè jù
jiā jù
shǔ jù
chán jù
bì jù
sāo jù
de jù
xiǎn jù
huó jù
zhuì jù
bǐ jù
chuí jù
pò jù
sì jù
yán jù
yú jù
zhuó jù
lì jù
zhāi jù
liú jù
cí jù
niù jù
yùn jù
wén jù
miào jù
yǔ jù
jué jù
xié jù
xún jù
huán jù
jǐng jù
jí jù
lěi jù
lú jù
dǔ jù
xū jù
míng jù
qǐ jù
jí jù
pián jù
chéng jù
zhǔ jù
xī jù
piān jù
yǐn jù
zào jù
jié jù
yì jù
yīn jù
lěng jù
suǒ jù
sǐ jù
zhāng jù
jùn jù
cháng jù
wú jù
mì jù
yuān jù
chū jù
quán jù
dǎo jù
jié jù
dàn jù
zhú jù
zú jù
zì jù
jué jù
de jù
pái jù
háo jù
guǎn jù
màn jù
liàn jù
lián jù
bìng jù
jǐn jù
tí jù
rǒng jù
qiāo jù
wěi jù
chèn jù
xǐ jù
jì jù
zhī jù
lòu jù
pái jù
lián jù
biāo jù
guò jù
duì jù
dān jù
fā jù
shé jù
zhòng jù
dé jù
duàn jù
lì jù
jiā jù
yǎ jù
diǎn jù
xiǎo jù
yāo jù
⒈ 欣赏诗文语句。
引唐孟郊《寄陕府邓给事》诗:“见知嘱徐孺,赏句类陶渊。”
赏shǎng(1)(动)赏赐;奖赏:有~有罚。(2)(名)赏赐或奖赏的东西:悬~|领~。(3)姓。(4)(动)欣赏;观赏:~月|~花。(5)(动)赏识:赞~。
句读音:jù,gōu[ jù ]1. 由词组成的能表示出一个完整意思的话:句子。句法。
2. 〔句读(dòu)〕古代称文词停顿的地方为“句”或“读”。
3. 量词,用于语言:三句话不离本行(háng)。