cuàn biǎn
cuàn duō
cuàn liú
cuàn tū
cuàn shēn
cuàn gù
cuàn yán
cuàn luàn
cuàn yì
cuàn zhé
cuàn bì
cuàn míng
cuàn dòng
cuàn fú
cuàn náo
cuàn yuè
cuàn chū
cuàn è
cuàn cuàn
cuàn sǐ
cuàn wáng
cuàn pǎo
cuàn nì
cuàn móu
cuàn jì
cuàn jí
cuàn fù
cuàn zé
cuàn jù
cuàn rào
cuàn fàn
cuàn mìng
cuàn jù
cuàn hóng
cuàn tóu
cuàn zá
cuàn jué
cuàn gǎi
cuàn chì
cuàn sàn
cuàn zǒu
cuàn chù
cuàn píng
cuàn qǔ
cuàn jù
cuàn què
cuàn diǎn
cuàn yì
cuàn cáng
cuàn rào
cuàn rǎo
cuàn yì
cuàn xǐ
cuàn dìng
cuàn qiè
cuàn guān
cuàn xuē
cuàn rǔ
cuàn zhú
cuàn yì
cuàn jì
cuàn táo
piān jù
fēn jù
zhī jù
chéng jù
lián jù
gé jù
cóng jù
dié jù
lián jù
yīn jù
lì jù
de jù
zhuō jù
cháng jù
lěng jù
shǔ jù
de jù
jiā jù
dōu jù
zhuì jù
zhāi jù
duàn jù
chū jù
shǎng jù
lè jù
duǎn jù
fēi jù
qīng jù
yǎ jù
zì jù
liàn jù
zhāng jù
kè jù
shēn jù
lěi jù
yuān jù
jiā jù
xū jù
zhòng jù
cí jù
wěi jù
xī jù
pín jù
miào jù
yán jù
liú jù
suǒ jù
bài jù
pián jù
ǒu jù
jǐng jù
dàn jù
jué jù
yùn jù
tí jù
fèi jù
chán jù
wú jù
yú jù
jí jù
sǐ jù
guǎn jù
bìng jù
sāo jù
jǐn jù
xún jù
xiǎo jù
jié jù
jié jù
xiǎn jù
pái jù
biāo jù
lì jù
zú jù
bǐ jù
rǒng jù
cí jù
yǐn jù
duì jù
xuě jù
bì jù
jué jù
jí jù
guò jù
dǔ jù
pái jù
lòu jù
dǎo jù
màn jù
sōu jù
pò jù
dé jù
jùn jù
zào jù
wén jù
bǐ jù
míng jù
sǎn jù
fā jù
xié jù
chǐ jù
jiǎn jù
shé jù
háo jù
mì jù
dié jù
quán jù
zhǔ jù
cuàn jù
liàn jù
jié jù
sì jù
jù jù
shěng jù
chèn jù
jiǒng jù
huó jù
yì jù
zǐ jù
qǐ jù
lú jù
yǔ jù
huán jù
jié jù
lì jù
chuí jù
jì jù
xǐ jù
diǎn jù
piàn jù
shēn jù
yāo jù
zhú jù
jū jù
qiāo jù
xióng jù
zhuǎn jù
yǔ jù
zhuó jù
niù jù
dān jù
⒈ 改易文句。
引《庄子·骈拇》:“纍瓦结绳窜句,游心於坚白同异之间。”
王先谦集解:“窜易文句,游荡心思於坚白同异之间也。”
⒉ 铺张词句;组织文辞。
引南朝梁刘勰《文心雕龙·鎔裁》:“精论要语,极略之体;游心窜句,极繁之体,谓繁与略,随分所好。”
章炳麟《与人论文书》:“北方流势,本臃肿也,削而讋之,大分不出后汉,碑誄尤近,造辞窜句,犹兼晋宋。”
改易文句。
窜cuàn(1)(动)逃跑;乱跑:流~。(2)(动)改动(文字):~改。
句读音:jù,gōu[ jù ]1. 由词组成的能表示出一个完整意思的话:句子。句法。
2. 〔句读(dòu)〕古代称文词停顿的地方为“句”或“读”。
3. 量词,用于语言:三句话不离本行(háng)。