cāng láng
cāng méng
cāng cén
cāng zhú
cāng huáng
cāng guān
cāng xuán
cāng làng
cāng rùn
cāng lù
cāng lù
cāng zú
cāng tiān
cāng jìng
cāng shān
cāng shēng
cāng mín
cāng àn
cāng yǎ
cāng huáng
cāng máng
cāng jí
cāng luán
cāng míng
cāng lóng
cāng qián
cāng líng
cāng yíng
cāng táng
cāng láng
cāng ěr
cāng yín
cāng lǎo
cāng hào
cāng yān
cāng xiá
cāng gǔ
cāng yá
cāng yǔ
cāng méng
cāng dì
cāng mín
cāng yán
cāng huáng
cāng sì
cāng wū
cāng hú
cāng yù
cāng tóu
cāng míng
cāng bái
cāng mǎng
cāng tái
cāng yù
cāng yú
cāng qí
cāng láng
cāng liáng
cāng hào
cāng yīng
cāng xiù
cāng hǎi
cāng shén
cāng pó
cāng qiú
cāng niǎo
cāng chì
cāng gǒu
cāng gēng
cāng cù
cāng lí
cāng cuì
cāng huá
cāng sè
cāng hēi
cāng máng
cāng qióng
cāng méng
cāng cāng
cāng shū
⒈ 唐宋参军戏脚色名。
引唐李商隐《骄儿》诗:“忽復学参军,按声唤苍鶻。”
明陶宗仪《辍耕录·院本名目》:“院本则五人,一曰副浄,古谓之参军,一曰副末,古谓之苍鶻,鶻能击禽鸟,末可打副浄,故云。”
刘大杰《中国文学发展史》第二十一章下篇一:“所谓参军,便是戏中的正角,苍鹘便是丑角一类的配角,两者相互问答,其作用则调谑讽刺,兼而有之。”
唐五代参军戏中的脚色,与参军对演,今称为副末。