cāng hēi
cāng qí
cāng huáng
cāng láng
cāng zhú
cāng huáng
cāng máng
cāng shēng
cāng láng
cāng yú
cāng sì
cāng míng
cāng qián
cāng jìng
cāng sè
cāng qióng
cāng dì
cāng zú
cāng gēng
cāng hú
cāng rùn
cāng xuán
cāng qiú
cāng lí
cāng lù
cāng wū
cāng niǎo
cāng tái
cāng yá
cāng shū
cāng hǎi
cāng míng
cāng xiá
cāng pó
cāng yù
cāng gǒu
cāng méng
cāng làng
cāng luán
cāng cuì
cāng guān
cāng lóng
cāng shén
cāng gǔ
cāng méng
cāng hào
cāng tiān
cāng lù
cāng ěr
cāng cù
cāng huáng
cāng shān
cāng hào
cāng cén
cāng yīng
cāng yíng
cāng mín
cāng yǎ
cāng liáng
cāng mín
cāng méng
cāng yù
cāng yín
cāng tóu
cāng chì
cāng bái
cāng yán
cāng jí
cāng máng
cāng yān
cāng láng
cāng huá
cāng líng
cāng xiù
cāng mǎng
cāng táng
cāng yǔ
cāng lǎo
cāng cāng
cāng àn
yāng yù
qì yù
gǎn yù
fán yù
yǎn yù
zhì yù
yān yù
ǎi yù
yì yù
yàng yù
fèi yù
yīn yù
wěng yù
ào yù
cōng yù
fú yù
yōu yù
hēi yù
fèn yù
cāng yù
fèn yù
yē yù
bó yù
kù yù
yì yù
yī yù
shěn yù
fú yù
qiè yù
āi yù
wěng yù
mèn yù
yǎn yù
shū yù
ōu yù
jué yù
fú yù
chóu yù
yì yù
dá yù
nóng yù
lóng yù
xiāo yù
pán yù
pián yù
jiě yù
qū yù
fú yù
yōng yù
chàng yù
yǎo yù
pán yù
fēn yù
gān yù
yīn yù
nóng yù
chén yù
yán yù
chún yù
yì yù
fēng yù
yīn yù
fēn yù
niàng yù
táo yù
cù yù
yì yù
è yù
yāng yù
yīn yù
bēi yù
bó yù
bīn yù
méng yù
sēn yù
fú yù
nóng yù
hóng yù
míng yù
āi yù
yān yù
fú yù
fù yù
chōng yù
ǎi yù
yíng yù
yǎng yù
fèn yù
yōu yù
jī yù
[.好工具]苍郁cāngyù
(1) 苍绿繁茂
例松柏苍郁英be verdant and luxuriant⒈ 青翠茂盛。
引清薛福成《后乐园记》:“山上下古木苍鬱,皆数百年物。”
谢挺宇《去国》一:“他向那片苍郁的松林走过去。”
⒉ 形容诗文书画笔力、风格之雄浑。
引元刘壎《隐居通议·骈俪一》:“晚年稍变槎牙苍鬱之态,然觉枯槀矣。”
清龚自珍《跋北齐兰陵王碑》:“隶法苍鬱怒遒,絶类蔡中郎《夏承碑》。”
王闿运《湘绮楼论唐诗》:“公干诗,气特苍鬱。”
形容草木青翠茂盛。
如:「徜徉在苍郁森林里,让人为之心旷神怡。」
1.青色(包括蓝和绿):~松翠柏。
2.灰白色:~白。~髯。
3.指天或天空:上~。~穹。
4.姓。
郁读音:yù郁yù(1)(形)香气浓厚:~烈。(2)(形)(Yù)姓。郁yù(1)(形)(草木)茂盛:~~葱葱|浓~|葱~。(2)(形)(忧愁、气愤等)在心里积聚不得发泄:忧~|抑~|~闷。