cāng yá
cāng cén
cāng yù
cāng chì
cāng mǎng
cāng cù
cāng lǎo
cāng tái
cāng wū
cāng gǔ
cāng liáng
cāng yíng
cāng yǔ
cāng gǒu
cāng qián
cāng qí
cāng cuì
cāng láng
cāng yīng
cāng hú
cāng láng
cāng shén
cāng shū
cāng yù
cāng bái
cāng rùn
cāng zú
cāng hēi
cāng xiá
cāng dì
cāng huá
cāng cāng
cāng shēng
cāng yǎ
cāng shān
cāng táng
cāng jìng
cāng guān
cāng yín
cāng xuán
cāng sì
cāng máng
cāng huáng
cāng tiān
cāng míng
cāng mín
cāng qióng
cāng lí
cāng àn
cāng méng
cāng láng
cāng lù
cāng huáng
cāng yán
cāng lóng
cāng niǎo
cāng máng
cāng huáng
cāng luán
cāng yān
cāng ěr
cāng qiú
cāng míng
cāng líng
cāng méng
cāng zhú
cāng jí
cāng tóu
cāng làng
cāng sè
cāng yú
cāng hào
cāng gēng
cāng hǎi
cāng xiù
cāng hào
cāng pó
cāng lù
cāng mín
cāng méng
yāng máng
hàng máng
hūn máng
míng máng
míng máng
hóng máng
dàn máng
hùn máng
huāng máng
wēi máng
cāng máng
cāng máng
hào máng
wāng máng
miǎo máng
miǎo máng
miǎo máng
mǎng máng
mí máng
mí máng
hún máng
hào máng
míng máng
cāng máng
chún máng
yǎo máng
cāng máng
xiōng máng
苍茫cāngmáng
(1) 空旷辽远
例苍茫大地例暮(好工具.)色苍茫英boundless;vast;indistinct⒈ 广阔无边的样子。
引晋潘岳《哀永逝文》:“视天日兮苍茫,面邑里兮萧散。”
唐杨炯《登秘书省阁诗》序:“林野苍茫,青天高而九州迥。”
明沉鲸《双珠记·月下相逢》:“猿啸暮天长,景色凄凉,盘迴百里路苍茫。”
刘白羽《日出》:“人们不难想象,那雄浑的天穹,苍茫的大海,从黎明前的沉沉暗夜里,升起第一线曙光,燃起第一支火炬,这该是何等壮观。”
⒉ 模糊不清的样子。
引南朝梁沉约《夕行闻夜鹤》诗:“海上多云雾,苍茫失洲屿。”
唐王昌龄《沙苑南渡头》诗:“蓬隔苍茫雨,波连演漾田。”
清蒲松龄《聊斋志异·张鸿渐》:“悵立少时,闻村犬鸣吠,苍茫中见树木屋庐,皆故里景物。”
茅盾《子夜》四:“曾沧海在苍茫的暮色中一见那人颔下有一撮小胡子,便知道是吴府总管费小胡子费晓生。”
⒊ 犹匆忙。
引唐杜甫《北征》诗:“杜子将北征,苍茫问家室。”
仇兆鳌注:“苍茫,急遽之意。”
旷远迷茫的样子。唐.王维〈山居即事〉诗:「寂寞掩柴扉,苍茫对落晖。」唐.高适〈燕歌行〉:「边庭飘飖那可度,绝域苍茫更何有。」也作「沧茫」。
1.青色(包括蓝和绿):~松翠柏。
2.灰白色:~白。~髯。
3.指天或天空:上~。~穹。
4.姓。
茫读音:máng茫máng(1)(形)形容水或其他事物没有边际、看不清楚:渺~|~无头绪。(2)(形)无所知:~然。