kǒu chuán
kǒu jì
kǒu fú
kǒu tǐ
kǒu jǐng
kǒu yìng
kǒu ào
kǒu miàn
kǒu qiāng
kǒu jiá
kǒu jìng
kǒu wěn
kǒu gěi
kǒu liáng
kǒu fēn
kǒu yǔ
kǒu zhào
kǒu zhào
kǒu dà
kǒu ò
kǒu yín
kǒu chī
kǒu gòu
kǒu jìn
kǒu zuǐ
kǒu dai
kǒu chòu
kǒu jiào
kǒu yue
kǒu pí
kǒu shé
kǒu yì
kǒu shòu
kǒu mǐn
kǒu chǎng
kǒu zhuō
kǒu hai
kǒu xián
kǒu yǔ
kǒu zi
kǒu chén
kǒu shuǐ
kǒu qiǎn
kǒu cí
kǒu cǎi
kǒu shùn
kǒu yín
kǒu là
kǒu qián
kǒu là
kǒu lìng
kǒu běi
kǒu lì
kǒu yán
kǒu niè
kǒu fú
kǒu xián
kǒu mǐ
kǒu shēng
kǒu yú
kǒu huí
kǒu huá
kǒu kuài
kǒu xíng
kǒu mǒ
kǒu liáng
kǒu sòng
kǒu wù
kǒu tūn
kǒu zhàn
kǒu jiǎo
kǒu chǎn
kǒu chén
kǒu nà
kǒu chì
kǒu cái
kǒu chǐ
kǒu fēng
kǒu yǐn
kǒu kǒu
kǒu shí
kǒu biàn
kǒu xiàng
kǒu shuǎng
kǒu chuán
kǒu gòng
kǒu bào
kǒu zī
kǒu jì
kǒu nèi
kǒu tí
kǒu duō
kǒu bái
kǒu gǎn
kǒu bìng
kǒu gān
kǒu mǎ
kǒu àn
kǒu mí
kǒu qì
kǒu yīn
kǒu hūn
kǒu xiǎo
kǒu guò
kǒu dé
kǒu qián
kǒu shù
kǒu qín
kǒu huà
kǒu chuāng
kǒu zé
kǒu tou
kǒu dàn
kǒu jǐn
kǒu kǔ
kǒu jìng
kǒu dá
kǒu chì
kǒu jiàn
kǒu fèi
kǒu tán
kǒu shēng
kǒu shào
kǒu yuán
kǒu ruì
kǒu huò
kǒu qīng
kǒu yán
kǒu chuò
kǒu chěn
kǒu cí
kǒu wèi
kǒu chèn
kǒu diào
kǒu chēng
kǒu wèi
kǒu suì
kǒu lùn
kǒu cáng
kǒu wài
kǒu wěn
kǒu fù
kǒu qì
kǒu bīng
kǒu shí
kǒu jī
kǒu fá
kǒu lèi
kǒu xì
kǒu chuān
kǒu dí
kǒu zhí
kǒu huà
kǒu yì
kǒu jiǎn
kǒu àn
kǒu cè
kǒu jí
kǒu hào
kǒu fù
kǒu hóng
kǒu xíng
kǒu shòu
kǒu duì
kǒu xiū
kǒu fēng
kǒu cǎi
kǒu chéng
kǒu zhòng
kǒu kě
kǒu lǜ
kǒu lóng
kǒu nè
kǒu mó
kǒu lǐ
kǒu tán
kǒu xiě
kǒu chán
kǒu dǎi
kǒu yù
kǒu fǔ
kǒu zhī
kǒu mò
kǒu qì
kǒu xìn
kǒu liǎn
kǒu yuàn
kǒu tián
kǒu huì
kǒu bēi
kǒu biàn
kǒu hóng
kǒu chì
kǒu suàn
kǒu xuān
kǒu shì
jiāo wěn
shòu wěn
gǔ wěn
qiǎng wěn
gōu wěn
jǐ wěn
qiǎn wěn
jiē wěn
fèng wěn
qīn wěn
chún wěn
hǔ wěn
chán wěn
kě wěn
fēi wěn
zhǎo wěn
shēn wěn
chán wěn
nù wěn
hóu wěn
kū wěn
chī wěn
mà wěn
lì wěn
zī wěn
mà wěn
chī wěn
huáng wěn
kǒu wěn
chī wěn
zào wěn
口吻kǒuwěn
(1) 嘴唇;嘴
英lip;mouth(2) 某些动物头部向前突出的部分
英muzzle;snout(3) 说话时流露出来的感情色彩
例玩笑的口吻英tone(4) 口音;腔调
例听你说话,分明是天津口吻英accent⒈ 亦作“口脗”。
⒉ 嘴唇;嘴。
引晋成公绥《啸赋》:“随口吻而发扬,假芳气而远逝。”
唐刘禹锡《上中书李相公启》:“言出口吻,泽濡寰区。”
清黄六鸿《福惠全书·刑名·验各种死伤法》:“口脗两角暨胸前有涎滴。”
⒊ 腔调;口音。参见“口音”。
引清李渔《闲情偶寄·词曲下·宾白》:“凡作传奇,不宜频用方言,令人不解。近日填词家见花面登塲,悉作姑苏口吻,遂以此为成律。”
《儿女英雄传》第五回:“听你説话,分明是京都口吻。”
⒋ 口气。参见“口气”。
引邹韬奋《谁的遗憾?》:“这似乎不像是互表歉意的口脗吧。”
茅盾《昙》五:“父亲的口吻开始严厉了,虽然最后一句的调子又转为柔和。”
口。
口kǒu(1)(名)人或动物进饮食的器官;有的也是发声器官的一部分。俗称嘴。(2)(名)(~儿)容器通外面的地方:瓶子~儿|碗~儿。(3)(名)(~儿)出入通过的地方:出~|入~|门~儿|胡同~儿。(4)(名)长城的关口;多用做地名;也泛指这些关口:~外|喜峰~|西~羊皮。(5)(名)(~儿)破裂的地方;大的豁口:伤~|衣服撕了个~儿。(6)(名)刀、剑、剪刀的刃:刀卷~了。(7)(名)驴马等的年龄:六岁~|这匹马~还年轻。(8)(量)表示人或动物的量:一家五~人|三~猪|一~钢刀。
吻读音:wěn吻wěn(1)(名)本义:嘴唇:嘴唇(2)(动)用嘴唇接触:~一~。(3)(名)动物的嘴:喙~。