kǒu chèn
kǒu diào
kǒu jiào
kǒu fù
kǒu yìng
kǒu hūn
kǒu gěi
kǒu là
kǒu qiǎn
kǒu jì
kǒu shēng
kǒu suàn
kǒu ào
kǒu yue
kǒu xián
kǒu jiá
kǒu fú
kǒu àn
kǒu fēng
kǒu xíng
kǒu shuǎng
kǒu duì
kǒu xián
kǒu tǐ
kǒu cè
kǒu zhàn
kǒu cí
kǒu biàn
kǒu tán
kǒu chéng
kǒu qì
kǒu dí
kǒu nà
kǒu qiāng
kǒu kǒu
kǒu lì
kǒu xiū
kǒu wěn
kǒu chén
kǒu zi
kǒu hai
kǒu bào
kǒu shēng
kǒu wù
kǒu shòu
kǒu qín
kǒu qīng
kǒu xiǎo
kǒu mí
kǒu jiǎo
kǒu chuán
kǒu yín
kǒu fù
kǒu shù
kǒu mò
kǒu guò
kǒu lóng
kǒu ò
kǒu chuò
kǒu ruì
kǒu wèi
kǒu tou
kǒu jiàn
kǒu là
kǒu cí
kǒu zhuō
kǒu gòu
kǒu chuán
kǒu fēng
kǒu jiǎn
kǒu shào
kǒu mó
kǒu shùn
kǒu zé
kǒu bái
kǒu xìn
kǒu tián
kǒu dé
kǒu shuǐ
kǒu bìng
kǒu jī
kǒu kuài
kǒu mǎ
kǒu xì
kǒu yǐn
kǒu tūn
kǒu jìng
kǒu xuān
kǒu dàn
kǒu fēn
kǒu hóng
kǒu kǔ
kǒu yú
kǒu chuāng
kǒu chì
kǒu pí
kǒu dai
kǒu bēi
kǒu qián
kǒu zhòng
kǒu yǔ
kǒu kě
kǒu chì
kǒu huà
kǒu chuān
kǒu lìng
kǒu tán
kǒu jǐn
kǒu zhí
kǒu mǐn
kǒu gòng
kǒu chén
kǒu qián
kǒu tí
kǒu wài
kǒu yuàn
kǒu lǐ
kǒu zuǐ
kǒu niè
kǒu dá
kǒu gǎn
kǒu huò
kǒu zhī
kǒu liáng
kǒu mǒ
kǒu dǎi
kǒu yīn
kǒu duō
kǒu yuán
kǒu shì
kǒu miàn
kǒu běi
kǒu fǔ
kǒu yù
kǒu yán
kǒu jìng
kǒu dà
kǒu chán
kǒu jìn
kǒu chēng
kǒu xiàng
kǒu xiě
kǒu cǎi
kǒu huí
kǒu zhào
kǒu jǐng
kǒu bīng
kǒu chǎng
kǒu fú
kǒu wèi
kǒu shí
kǒu cǎi
kǒu yán
kǒu yì
kǒu chòu
kǒu chì
kǒu chǐ
kǒu yì
kǒu nè
kǒu shé
kǒu huà
kǒu chī
kǒu zhào
kǒu nèi
kǒu hóng
kǒu sòng
kǒu lèi
kǒu qì
kǒu wěn
kǒu huì
kǒu yín
kǒu lǜ
kǒu chěn
kǒu biàn
kǒu fá
kǒu liáng
kǒu zī
kǒu yǔ
kǒu hào
kǒu cáng
kǒu cái
kǒu huá
kǒu xíng
kǒu liǎn
kǒu jì
kǒu mǐ
kǒu shòu
kǒu chǎn
kǒu shí
kǒu gān
kǒu fèi
kǒu jí
kǒu suì
kǒu qì
kǒu àn
kǒu lùn
kǒu chī
líng chī
bù chī
pū chī
zuò chī
zhōng chī
bái chī
xiǎo chī
tūn chī
yǐn chī
zuǐ chī
nán chī
tān chī
tǎo chī
qǐng chī
piān chī
gěng chī
chuáng chī
jiǎn chī
tōng chī
lǎo chī
nà chī
hóu chī
hū chī
jiáo chī
hǎo chī
kēng chī
口吃kǒuchī
(1) 说话时字音hAo86.不断重复或词句时时中断
英stutter,stammer⒈ 一种习惯性的言语缺陷,说话字音重复或词句中断。
引《史记·老子韩非列传》:“非为人口吃,不能道説,而善著书。”
《三国志·魏志·邓艾传》:“﹝邓艾﹞为都尉学士,以口吃,不得作干佐。”
宋吴曾《能改斋漫录·类对》:“世间事未有无对。 周昌口吃,而言称期期; 邓艾口吃,而言称艾艾。”
马南邨《燕山夜话·口吃、一只眼及其他》:“对口吃的人进行嘲笑,并且把口吃的声音记下来,写在历史典籍上,这本来是不必要的,也太不严肃了。”
⒉ 指双声。
引清纳兰性德《渌水亭杂识》卷四:“休文八病, 宋人已不能辨……无叠韵,不口吃者,八病俱离。”
清纳兰性德《渌水亭杂识》卷四:“‘古今贵经教’,口吃也;‘屋北鹿独宿’,叠韵也。口吃亦名双声。”
说话不流利,常有字音重复或词句中断的现象。
口kǒu(1)(名)人或动物进饮食的器官;有的也是发声器官的一部分。俗称嘴。(2)(名)(~儿)容器通外面的地方:瓶子~儿|碗~儿。(3)(名)(~儿)出入通过的地方:出~|入~|门~儿|胡同~儿。(4)(名)长城的关口;多用做地名;也泛指这些关口:~外|喜峰~|西~羊皮。(5)(名)(~儿)破裂的地方;大的豁口:伤~|衣服撕了个~儿。(6)(名)刀、剑、剪刀的刃:刀卷~了。(7)(名)驴马等的年龄:六岁~|这匹马~还年轻。(8)(量)表示人或动物的量:一家五~人|三~猪|一~钢刀。
吃读音:chī吃chī(1)(动)把食物等放到嘴里经过咀嚼咽下去(包括吃、喝):~饭|~奶|~药。(2)(动)在某一出售食物的地方吃:~食堂。(3)(动)依靠某种事物来生活:靠山~山;靠水~水。(4)(动)消灭(多用于军事、棋戏):拿车~炮。(5)(动)耗费:~力|~劲。(6)(动)吸收(液体):道林纸不~墨。(7)(动)受:~惊|~一拳。(8)(动)(介)被(多见于早期白话):~他笑话。