kǒu xuān
kǒu xiě
kǒu wěn
kǒu chuán
kǒu chén
kǒu xiàng
kǒu bìng
kǒu huí
kǒu shuǎng
kǒu jì
kǒu gòng
kǒu qīng
kǒu dá
kǒu qì
kǒu dí
kǒu chì
kǒu hóng
kǒu shùn
kǒu shuǐ
kǒu zhào
kǒu ruì
kǒu zhuō
kǒu mí
kǒu miàn
kǒu jiào
kǒu zi
kǒu biàn
kǒu jiǎn
kǒu shòu
kǒu zhào
kǒu ào
kǒu bái
kǒu cí
kǒu hūn
kǒu shòu
kǒu huá
kǒu liǎn
kǒu fù
kǒu xìn
kǒu fēng
kǒu lóng
kǒu wèi
kǒu sòng
kǒu wèi
kǒu zī
kǒu fú
kǒu huò
kǒu xíng
kǒu běi
kǒu lǐ
kǒu mǐ
kǒu chěn
kǒu jǐn
kǒu jiǎo
kǒu tán
kǒu yue
kǒu cái
kǒu yīn
kǒu nà
kǒu gòu
kǒu shí
kǒu tán
kǒu zé
kǒu yǐn
kǒu gān
kǒu liáng
kǒu cè
kǒu yuán
kǒu nèi
kǒu yǔ
kǒu tián
kǒu qì
kǒu qín
kǒu chéng
kǒu yuàn
kǒu lèi
kǒu duō
kǒu jī
kǒu suì
kǒu chòu
kǒu niè
kǒu pí
kǒu shēng
kǒu wài
kǒu qián
kǒu shào
kǒu qì
kǒu là
kǒu huà
kǒu shé
kǒu chǐ
kǒu ò
kǒu tǐ
kǒu mǐn
kǒu chī
kǒu fèi
kǒu shù
kǒu chuān
kǒu chēng
kǒu bào
kǒu zuǐ
kǒu qiǎn
kǒu tí
kǒu fú
kǒu yì
kǒu chǎn
kǒu guò
kǒu àn
kǒu nè
kǒu gěi
kǒu jìng
kǒu yù
kǒu lìng
kǒu lùn
kǒu mò
kǒu fǔ
kǒu dà
kǒu dǎi
kǒu hào
kǒu chì
kǒu yú
kǒu yín
kǒu lǜ
kǒu xián
kǒu mǎ
kǒu jǐng
kǒu jiàn
kǒu suàn
kǒu xián
kǒu hóng
kǒu wù
kǒu bēi
kǒu jí
kǒu qiāng
kǒu wěn
kǒu yán
kǒu là
kǒu chèn
kǒu yín
kǒu kǔ
kǒu zhòng
kǒu chuán
kǒu yìng
kǒu cí
kǒu bīng
kǒu shēng
kǒu jiá
kǒu jì
kǒu zhàn
kǒu chén
kǒu biàn
kǒu fù
kǒu diào
kǒu yán
kǒu cǎi
kǒu shí
kǒu fēng
kǒu mǒ
kǒu cáng
kǒu chán
kǒu mó
kǒu fá
kǒu zhí
kǒu cǎi
kǒu jìng
kǒu fēn
kǒu duì
kǒu kǒu
kǒu dai
kǒu chì
kǒu àn
kǒu gǎn
kǒu hai
kǒu xíng
kǒu zhī
kǒu chuāng
kǒu shì
kǒu xì
kǒu kuài
kǒu chuò
kǒu dé
kǒu yì
kǒu huì
kǒu chǎng
kǒu yǔ
kǒu jìn
kǒu dàn
kǒu qián
kǒu liáng
kǒu xiǎo
kǒu huà
kǒu lì
kǒu tou
kǒu kě
kǒu tūn
kǒu xiū
tūn zhàn
zǐ zhàn
xióng zhàn
lǚ zhàn
dá zhàn
bī zhàn
chuāi zhàn
fèng zhàn
guān zhàn
kuǎn zhàn
jǐ zhàn
zá zhàn
jiū zhàn
lán zhàn
dú zhàn
lín zhàn
gōng zhàn
xí zhàn
bù zhān
niǎo zhān
zhào zhàn
bǔ zhàn
zhē zhàn
qiáng zhàn
chān zhàn
biāo zhàn
jiān zhàn
jí zhàn
kǒu zhàn
mǎ zhàn
xīng zhān
wǎ zhàn
bì zhàn
qīn zhàn
yù zhàn
háo zhàn
qiǎng zhàn
fēng zhàn
bà zhàn
quān zhàn
zì zhàn
féng zhàn
jī zhàn
谓口授其辞。
谓作诗hAo86.文不起草稿,随口而成。
⒈ 谓口授其辞。
引《汉书·游侠传·陈遵》:“遵冯几,口占书吏,且省官事,书数百封,亲疏各有意, 河南大惊。”
宋陆游《南唐书·卢郢传》:“郢忽顾笔吏,口占使书,不窜易一字。 鉉服其工。”
⒉ 谓作诗文不起草稿,随口而成。
引《汉书·朱博传》:“閤下书佐入, 博口占檄文。”
《资治通鉴·齐明帝建武二年》:“﹝帝﹞善属文,多於马上口占,既成,不更一字。”
朱自清《冬天》:“S君口占两句诗道:‘数星灯火认渔村,淡墨轻描远黛痕。’”
口中念出而不用笔墨起草的诗文,称为「口占」。
口kǒu(1)(名)人或动物进饮食的器官;有的也是发声器官的一部分。俗称嘴。(2)(名)(~儿)容器通外面的地方:瓶子~儿|碗~儿。(3)(名)(~儿)出入通过的地方:出~|入~|门~儿|胡同~儿。(4)(名)长城的关口;多用做地名;也泛指这些关口:~外|喜峰~|西~羊皮。(5)(名)(~儿)破裂的地方;大的豁口:伤~|衣服撕了个~儿。(6)(名)刀、剑、剪刀的刃:刀卷~了。(7)(名)驴马等的年龄:六岁~|这匹马~还年轻。(8)(量)表示人或动物的量:一家五~人|三~猪|一~钢刀。
占读音:zhān,zhàn[ zhān ]
1. 迷信的人用铜钱或牙牌等判断吉凶:占卜。占卦。
2. 姓。
[ zhàn ]
1. 据有,用强力取得:占据。霸占。强占。
2. 处于某种地位或情势:占理。占优势。
3. 口说,口授。
4. 估计上报:令民得以律占租。