kū qú
kū xiào
kū gǔ
kū yǎ
kū zhú
kū yín
kū róng
kū zào
kū wú
kū fǔ
kū yàn
kū yú
kū mài
kū lì
kū chén
kū cuì
kū yú
kū cháng
kū yáng
kū huáng
kū lín
kū jìng
kū qián
kū hé
kū jiǒng
kū luò
kū shēng
kū jié
kū hé
kū tuò
kū hé
kū shì
kū zé
kū qiāng
kū zì
kū yǎn
kū tíng
kū kē
kū mù
kū shé
kū qú
kū jì
kū zhǒng
kū pí
kū zhān
kū zhái
kū hán
kū màn
kū lú
kū qióng
kū gēng
kū wěn
kū jiān
kū yú
kū fán
kū shēn
kū piān
kū yán
kū pò
kū guǎng
kū wěi
kū téng
kū lí
kū niān
kū jí
kū hè
kū chéng
kū shuāng
kū lín
kū zhā
kū chá
kū yìng
kū zhī
kū sāng
kū lóu
kū gǎo
kū bō
kū zì
kū chái
kū sǐ
kū mí
kū lǜ
kū lóng
kū yuán
kū gǎo
kū niè
kū yí
kū cháng
kū bì
kū lián
kū wǎn
kū wěi
kū chán
kū léi
kū píng
kū suǒ
kū niè
kū luán
kū pú
kū qí
kū fèi
kū bǐng
kū hóu
kū sè
kū sǔn
kū cuì
kū sēng
kū gǎo
kū shù
kū miáo
kū xiǔ
kū là
kū là
kū jiàn
kū liǔ
kū bǐ
kū gāi
kū xíng
kū shǒu
kū miè
kū bào
kū huǐ
kū xīn
kū lòu
kū yǔn
kū xuě
kū qióng
kū kě
kū zhū
kū shòu
kū hào
kū guī
kū chán
kū yún
kū gé
kū shāng
kū tiáo
kū àn
kū liǎo
kū kōng
kū jiāng
kū qì
kū yè
kū chí
kū lèi
kū gěng
kū kè
kū dàn
kū qiàn
kū bài
kū tóng
kū sì
kū quán
kū rùn
kū cǎo
kū sè
kū cuì
kū lí
kū sōng
kū huā
kū fèi
kū péng
kū diāo
kū fēng
kū zhù
kū chù
kū yè
kū jīng
kū cóng
kū lí
kū háo
kū rǎng
kū kè
kū shǒu
kū jǐng
kū dí
kū zhé
kū làn
kū fēng
kū gēn
kū shuǐ
kū jiǎ
kū jiāo
kū hàn
kū cuì
kū cī
kū shī
kū liè
kū xián
kū jìng
枯燥kūzào
(1) 干枯,干燥
例唇吻枯燥英dried up(2) 单调,无趣味
(.好工具)例枯燥的谈话英dull and dry;uninteresting⒈ 干枯,干燥。
引汉蔡邕《蝉赋》:“声嘶嗌以沮败,体枯燥以冰凝。”
《后汉书·方术传下·华佗》:“死胎枯燥,埶不自生。”
北魏贾思勰《齐民要术·荏蓼》:“蓼……又长,更剪,常得嫩者”
原注:“若待秋,子成而落,茎既坚硬,叶又枯燥也。”
宋陆游《跋火井碑》:“予昔在征西幕府,尝得小校言火山军地枯燥,不可耕。”
清龙启瑞《上梅伯言先生书》:“终日卒卒,唇吻枯燥,逮晚不得休息。”
⒉ 单调,无趣味。
引明胡应麟《诗薮·近体上》:“故习杜者,句语或有枯燥之嫌,而体裁絶无靡冗之病。”
瞿秋白《饿乡纪程》十三:“十天以来,我的生活一发无味,枯燥。”
徐迟《哥德巴赫猜想》:“枯燥无味的代数方程式,却使他充满了幸福,成为唯一的乐趣。”
干燥。
如:「不够生动的演讲总让人感到枯燥乏味。」
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
燥读音:zào燥zào(形)缺少水分;干燥:~热|干~|枯~。