kū zhù
kū zhān
kū xián
kū piān
kū lín
kū zhā
kū shǒu
kū dí
kū yè
kū niè
kū kè
kū huáng
kū rǎng
kū sì
kū jì
kū bǐng
kū kě
kū fēng
kū cuì
kū qiàn
kū hán
kū hé
kū xīn
kū cǎo
kū yǎn
kū péng
kū yáng
kū lì
kū mài
kū gǎo
kū fǔ
kū jiāo
kū hé
kū shòu
kū sōng
kū suǒ
kū jiǒng
kū qú
kū lí
kū tuò
kū là
kū mù
kū lián
kū zhái
kū chén
kū jiāng
kū zé
kū quán
kū jīng
kū chán
kū liǎo
kū guī
kū jìng
kū yún
kū shuāng
kū qì
kū sēng
kū gǎo
kū cuì
kū cuì
kū liè
kū lín
kū róng
kū bō
kū fèi
kū qú
kū lǜ
kū zhú
kū là
kū qiāng
kū chù
kū diāo
kū fèi
kū wěi
kū shù
kū niè
kū dàn
kū háo
kū chí
kū hóu
kū sè
kū gǎo
kū lèi
kū huǐ
kū sè
kū lóng
kū tiáo
kū gāi
kū shēn
kū jiàn
kū sǔn
kū hàn
kū hè
kū chán
kū cóng
kū lí
kū kè
kū yín
kū yú
kū chái
kū gēn
kū yàn
kū lòu
kū qián
kū chá
kū lóu
kū zhǒng
kū shuǐ
kū qióng
kū zì
kū jí
kū gēng
kū hé
kū gǔ
kū fēng
kū pí
kū xiǔ
kū wěn
kū téng
kū shī
kū yìng
kū kē
kū pò
kū guǎng
kū xíng
kū shāng
kū zhū
kū yuán
kū xuě
kū cháng
kū wǎn
kū shēng
kū bào
kū làn
kū niān
kū miè
kū fán
kū qióng
kū yǎ
kū kōng
kū zhé
kū bǐ
kū pú
kū huā
kū gěng
kū xiào
kū yú
kū luán
kū chéng
kū yè
kū yǔn
kū cī
kū zhī
kū bì
kū jié
kū shé
kū mí
kū gé
kū yí
kū bài
kū píng
kū lú
kū jiǎ
kū hào
kū liǔ
kū sāng
kū zì
kū tóng
kū yán
kū luò
kū màn
kū wú
kū léi
kū cháng
kū wěi
kū jǐng
kū shì
kū jiān
kū rùn
kū sǐ
kū lí
kū àn
kū miáo
kū cuì
kū shǒu
kū yú
kū jìng
kū tíng
kū qí
kū zào
lěng jì
bēi jì
qù jì
xián jì
sēn jì
chà jì
huāng jì
lún jì
bì jì
sǐ jì
yàn jì
yǎo jì
sù jì
cén jì
míng jì
níng jì
huì jì
fàn jì
liáo jì
zhì jì
qiān jì
qiǎo jì
xū jì
wù jì
chéng jì
mò jì
guī jì
kū jì
píng jì
xiāo jì
tián jì
zhēn jì
jìng jì
jiǎn jì
zhàn jì
qián jì
huī jì
chóu jì
shěn jì
shì jì
dàn jì
chén jì
chún jì
shùn jì
gū jì
kòu jì
kōng jì
qī jì
yuán jì
àn jì
yān jì
chōng jì
dà jì
cháng jì
rù jì
chán jì
yàn jì
luò jì
qīng jì
枯寂kūjì
(1) 枯燥烦闷,寂(好工具.)寞无聊
英be bored (dull) and lonely⒈ 寂静;寂寞。
引金元好问《鹿泉新居二十四韵》:“巖居枯寂朝市喧,喧寂两间差有趣。”
清蒲松龄《聊斋志异·丑狐》:“我狐仙也。怜君枯寂,聊与共温冷榻耳。”
庐隐《或人的悲哀》:“若果没有这个波动,世界将呈一种不可思议的枯寂。”
郁达夫《采石矶》:“你的样子何以这样的枯寂,没有一点儿生气?”
⒉ 谓枯坐静修。
引明唐顺之《赠都督万鹿园次思节韵》之一:“几年枯寂学全真,一握兵机运鬼神。”
清曹寅《雨夕偶怀桐皋僧走笔得二十韵却寄》:“名根缚枯寂,慧业障烦搅。”
枯寒寂寞。
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
寂读音:jì寂jì(1)(形)静;没有声音:~静|~然无声。(2)(形)孤单冷清:~寞|孤~|幽~|枯~。