kū sōng
kū shuǐ
kū zhān
kū bō
kū jiǒng
kū zé
kū hóu
kū qióng
kū yǔn
kū yìng
kū gǎo
kū zào
kū yè
kū shāng
kū yáng
kū yǎ
kū sè
kū guī
kū zhī
kū xīn
kū qú
kū cóng
kū wǎn
kū guǎng
kū shēn
kū téng
kū gāi
kū là
kū háo
kū hé
kū yǎn
kū xíng
kū kē
kū cuì
kū cuì
kū yè
kū lòu
kū dí
kū qióng
kū gēn
kū fán
kū sè
kū lú
kū làn
kū jǐng
kū liè
kū hé
kū zì
kū jiàn
kū tóng
kū huǐ
kū sǐ
kū chí
kū qiāng
kū kè
kū cuì
kū bào
kū léi
kū jiān
kū diāo
kū miè
kū píng
kū hào
kū jìng
kū shì
kū liǔ
kū cháng
kū jì
kū sǔn
kū mù
kū cuì
kū lí
kū jiǎ
kū gǎo
kū yú
kū kè
kū dàn
kū lóu
kū shī
kū shǒu
kū lín
kū fēng
kū hè
kū yín
kū zhǒng
kū shēng
kū yí
kū yuán
kū qiàn
kū quán
kū lóng
kū xuě
kū róng
kū tíng
kū niè
kū luò
kū lǜ
kū wú
kū tiáo
kū fǔ
kū bài
kū miáo
kū lí
kū qú
kū xián
kū qì
kū chén
kū jīng
kū zì
kū xiǔ
kū lì
kū chù
kū kōng
kū wěi
kū gǎo
kū huā
kū zhú
kū jiāng
kū sāng
kū zhù
kū chán
kū cǎo
kū sì
kū sēng
kū zhū
kū àn
kū zhé
kū huáng
kū chán
kū shé
kū pú
kū gǔ
kū fēng
kū bì
kū lèi
kū chái
kū shǒu
kū màn
kū hán
kū pí
kū jiāo
kū yú
kū rùn
kū bǐ
kū gēng
kū jié
kū lí
kū qí
kū shòu
kū là
kū xiào
kū hé
kū wěn
kū piān
kū mài
kū péng
kū zhā
kū zhái
kū chéng
kū chá
kū suǒ
kū cī
kū wěi
kū mí
kū niè
kū rǎng
kū shuāng
kū jìng
kū yún
kū cháng
kū yàn
kū gé
kū yán
kū kě
kū tuò
kū gěng
kū lín
kū bǐng
kū pò
kū jí
kū liǎo
kū hàn
kū luán
kū niān
kū qián
kū yú
kū fèi
kū shù
kū lián
kū fèi
pò là
qióng là
xiān là
yú là
cán là
zhú là
èr là
suì là
hóng là
dì là
qiú là
mí là
sòng là
xiǎng là
diāo là
là là
bó là
yī là
yān là
shǐ là
wú là
zuò là
nián là
kū là
jū là
méi là
zhēn là
xià là
jiù là
fèng là
fú là
shǔ là
hán là
hù là
jiè là
sēng là
fǔ là
xī là
gān là
xíng là
huā là
dá là
chún là
gàn là
fǎ là
hàn là
guǐ là
qián xī
wǔ là
lǘ là
zhèng là
dài là
zhǎ là
jiàn là
⒈ 指干尸。
引《汉书·杨王孙传》:“其尸……裹以币帛,鬲以棺槨,支体络束,口含玉石,欲化不得,鬱为枯腊。”
宋苏轼《游桓山会者十人以春水满四泽夏云多奇峰为韵得泽字》:“弔彼泉下人,野火失枯腊。”
明刘基《郁离子·蹶叔三悔》:“形如枯腊,人无识之者。”
章炳麟《哀山东赋》:“管仲化为枯腊兮, 鲁连瘞於蒿里。”
⒉ 谓干瘦。
引晋葛洪《抱朴子·极言》:“面无光色,皮肤枯腊,脣焦脉白,腠理萎瘁者,血减之证也。”
亦指干瘦的身躯。 清金农《不睡枕上口号》之二:“居然枯腊称尪羸,煑药空堂试一匙。”
⒊ 指笋干。
引宋朱熹《笋脯》诗:“南山春笋多,万里行枯腊。”
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
腊读音:là,xī[ là ]1. 古代在农历十二月合祭众神叫做腊,因此农历十二月叫腊月。
2. 冬天(多在腊月)腌制后风干或熏干的肉:腊肉。腊鱼。腊味。
3. 姓。