kū wú
kū rùn
kū chán
kū niè
kū yán
kū jìng
kū cuì
kū zhái
kū xiǔ
kū lí
kū shé
kū tiáo
kū làn
kū huáng
kū shēng
kū diāo
kū lóng
kū lí
kū qú
kū chén
kū wǎn
kū shǒu
kū sēng
kū shǒu
kū yí
kū léi
kū chái
kū cháng
kū wěi
kū chéng
kū fèi
kū liǎo
kū jǐng
kū shòu
kū qióng
kū hè
kū yú
kū quán
kū zé
kū piān
kū yǔn
kū téng
kū sāng
kū yú
kū màn
kū dí
kū jiān
kū gēng
kū mù
kū bō
kū zhǒng
kū luán
kū zào
kū dàn
kū xiào
kū gé
kū lú
kū fǔ
kū jiāo
kū chí
kū hán
kū yú
kū kè
kū fēng
kū rǎng
kū gāi
kū niè
kū zhé
kū pú
kū cóng
kū lín
kū zì
kū tíng
kū háo
kū gǎo
kū shuāng
kū píng
kū gǔ
kū jiǎ
kū hào
kū fèi
kū yín
kū yáng
kū mí
kū kē
kū zì
kū bǐng
kū là
kū cī
kū gǎo
kū cuì
kū qiāng
kū yìng
kū mài
kū pò
kū liè
kū róng
kū sǐ
kū liǔ
kū jì
kū hóu
kū qiàn
kū kè
kū zhù
kū jīng
kū suǒ
kū miáo
kū lí
kū zhū
kū jiǒng
kū chá
kū hé
kū hé
kū huǐ
kū qú
kū lòu
kū lóu
kū shī
kū cǎo
kū fán
kū xián
kū qián
kū chán
kū shuǐ
kū jí
kū shù
kū hé
kū yǎn
kū bǐ
kū guī
kū yè
kū yǎ
kū fēng
kū qióng
kū zhī
kū gēn
kū wěi
kū zhú
kū lǜ
kū shì
kū chù
kū jiàn
kū pí
kū bào
kū shāng
kū lín
kū wěn
kū hàn
kū xíng
kū qí
kū bì
kū guǎng
kū xuě
kū yàn
kū zhā
kū lèi
kū shēn
kū sǔn
kū bài
kū là
kū kě
kū sōng
kū xīn
kū yún
kū yuán
kū qì
kū lì
kū miè
kū àn
kū cháng
kū tuò
kū kōng
kū huā
kū tóng
kū niān
kū jié
kū sè
kū cuì
kū cuì
kū luò
kū jiāng
kū lián
kū péng
kū zhān
kū gǎo
kū sè
kū sì
kū jìng
kū gěng
kū yè
yōu cuì
diāo cuì
qióng cuì
qiáo cuì
cān cuì
dùn cuì
gū cuì
cán cuì
cū cuì
kùn cuì
xiāo cuì
tú cuì
léi cuì
āi cuì
hán cuì
tiǎn cuì
tiǎn cuì
diāo cuì
bēi cuì
róng cuì
huāng cuì
biǎn cuì
jiǒng cuì
qín cuì
cǎn cuì
pín cuì
ào cuì
shāng cuì
mǐn cuì
láo cuì
huǐ cuì
gǎo cuì
wāng cuì
pǔ cuì
hūn cuì
wěi cuì
yǎn cuì
qiáo cuì
chóu cuì
kū cuì
pí cuì
huāng cuì
cǎn cuì
bìng cuì
shěn cuì
cóng cuì
shòu cuì
lǎo cuì
shuāi cuì
jiāo cuì
cuī cuì
jiān cuì
líng cuì
⒈ 憔悴。
引三国魏曹植《释愁文》:“予以愁惨,行吟路边。形容枯悴,忧心如焚。”
《南史·臧焘传》:“﹝臧盾﹞父卒,居丧五年,不出庐户,形骸枯悴,家人不识。”
唐吕岩《绝句》之二三:“养得儿形似我形,我身枯悴子光精。”
宋洪迈《夷坚丁志·韶州东驿》:“其宿于外十辈亦有被此害者,虽皆不死,而神气顿痴,颜色枯悴,盖血液已失故也。”
⒉ 犹枯萎。
引晋陶潜《杂诗》之三:“严霜结野草,枯悴未遽央。”
北魏郦道元《水经注·江水二》:“昔有思妇,夫官於蜀,屡愆秋期,登此山絶望,忧感而死,山木枯悴。”
唐玄奘《大唐西域记·劫比罗伐窣堵国》:“其北二十四五步,有无忧花树,今已枯悴。”
⒊ 枯燥乏味。
引元辛文房《唐才子传》引:“古风乐府之类,芳沃当代,响起陈人,淡寂无枯悴之嫌,繁藻无淫妖之忌。”
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
悴读音:cuì悴cuì(1)(形)忧伤。(2)(形)衰弱不振:前荣后~。