kū xīn
kū xiào
kū wěn
kū bì
kū niè
kū jīng
kū jié
kū jì
kū lí
kū téng
kū sì
kū hé
kū piān
kū hé
kū qiàn
kū mí
kū qián
kū niān
kū fán
kū tíng
kū lú
kū qióng
kū yè
kū sè
kū lóu
kū yú
kū shēn
kū pí
kū hào
kū rǎng
kū jiǎ
kū gǎo
kū sāng
kū sēng
kū kōng
kū jiǒng
kū wú
kū qì
kū cǎo
kū gǎo
kū lóng
kū shù
kū tuò
kū gǔ
kū diāo
kū cuì
kū zhān
kū quán
kū jí
kū yuán
kū yǎn
kū jiāng
kū hé
kū lèi
kū bào
kū yìng
kū fēng
kū cuì
kū wěi
kū miáo
kū liǔ
kū shī
kū bǐ
kū miè
kū jiān
kū gěng
kū jǐng
kū qí
kū léi
kū jìng
kū hàn
kū cháng
kū cuì
kū lián
kū huǐ
kū zhā
kū guǎng
kū jìng
kū shuāng
kū xíng
kū lín
kū suǒ
kū niè
kū làn
kū tóng
kū gāi
kū shǒu
kū róng
kū liǎo
kū sǐ
kū dí
kū zì
kū shé
kū sè
kū zào
kū chén
kū là
kū xiǔ
kū gēng
kū bǐng
kū shòu
kū sōng
kū huā
kū zhǒng
kū mài
kū yín
kū lín
kū chí
kū xuě
kū fēng
kū àn
kū luò
kū hán
kū yáng
kū yú
kū zhé
kū wěi
kū zhú
kū zhū
kū qióng
kū hè
kū kè
kū xián
kū chá
kū chái
kū gé
kū là
kū shǒu
kū huáng
kū kè
kū màn
kū shuǐ
kū fǔ
kū guī
kū shì
kū lǜ
kū zhī
kū hóu
kū yún
kū lòu
kū qiāng
kū lí
kū zhái
kū chán
kū zé
kū chán
kū wǎn
kū shēng
kū sǔn
kū rùn
kū jiàn
kū tiáo
kū qú
kū yán
kū kē
kū shāng
kū yǎ
kū péng
kū gēn
kū lì
kū liè
kū cī
kū jiāo
kū cóng
kū fèi
kū zì
kū yí
kū cháng
kū yú
kū fèi
kū zhù
kū luán
kū cuì
kū yǔn
kū kě
kū chéng
kū qú
kū pò
kū lí
kū pú
kū yè
kū píng
kū chù
kū gǎo
kū yàn
kū dàn
kū mù
kū bō
kū bài
kū háo
⒈ 枯枝,枯株。
引唐喻凫《宿石窟寺》诗:“野鹤立枯枿,天龙吟浄潭。”
宋苏辙《和子瞻司竹监烧苇园因猎园下》:“荻园斫尽有枯枿,束茅吹火初如灯。”
金元好问《续夷坚志·脱壳楸》:“代州寿寧观,宋天圣中,一楸树老且枯矣……投药此树中,明年,枯枿再茂。”
⒉ 犹枯萎。
引唐段成式《酉阳杂俎续集·支植下》:“蜀中有木类柞,众木荣时枯枿,隆冬方萌芽布阴, 蜀人呼为楷木。”
宋朱松《月桂花》诗:“芳根维无恙,岁晚但枯枿。”
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
枿读音:niè同“蘖”。