shī chuán
shī dào
shī zūn
shī bǐ
shī gǔ
shī mǔ
shī shuài
shī fu
shī lǚ
shī rú
shī zhàng
shī zōng
shī qī
shī tǎ
shī zhǎng
shī bīng
shī rén
shī xùn
shī yǎng
shī dé
shī xiōng
shī xué
shī wáng
shī tài
shī yǐn
shī yǒu
shī láng
shī chuán
shī jiāo
shī gàn
shī yú
shī fu
shī shù
shī xīn
shī bó
shī dài
shī biǎo
shī bó
shī shì
shī mǔ
shī niáng
shī gōng
shī pó
shī kǎi
shī xiàng
shī qí
shī lì
shī fǔ
shī fǎ
shī mén
shī fàn
shī shēng
shī zǐ
shī lǜ
shī gōng
shī yé
shī tú
shī fēng
shī kuàng
shī zhòng
shī gū
shī yuán
shī mó
shī chéng
shī jǔ
shī shī
shī shì
shī lǎo
shī jūn
shī jiàng
shī dì
shī diàn
shī mó
shī jì
shī yǔ
shī jiě
shī zǔ
shī yí
shī bǎo
shī shuō
líng gū
zǐ gū
miǎn gū
bó gū
hēi gū
shī gū
miǎo gū
huā gū
wēi gū
ā gū
qī gū
bàn gū
zhē gū
cí gu
qiū gū
bó gū
pú gū
rén gū
zhēn gū
zhū gū
mó gū
xiāng gū
pín gū
bào gū
mó gū
dào gū
shān gū
huáng gū
ào gū
hé gū
bān gū
zhǒu gū
jì gū
má gū
xiàng gū
gù gū
xiān gū
jī gū
xiǎo gū
xiā gū
zhā gū
jiè gū
bó gū
gù gū
shǔ gū
cūn gū
gù gū
fù gū
là gū
wáng gū
jiù gū
xiā gū
shèng gū
ní gū
sān gū
pú gū
xiān gū
huáng gū
wēng gū
kuí gū
mó gū
sì gū
guà gū
dà gū
cóng gū
qīng gū
jiā gū
yà gū
shuāng gū
zǔ gū
zǐ gū
zhū gū
xuě gū
sāng gū
shù gū
méi gū
mǐn gū
gōng gū
xuè gū
尼姑。
⒈ 尼姑。
引《景德传灯录·智通禅师》:“师姑天然是女人作。”
宋庄季裕《鸡肋编》卷上:“京师僧讳和尚,称曰大师;尼讳师姑,呼为女和尚。”
《清平山堂话本·快嘴李翠莲记》:“夫家娘家着不得,剃了头髮做师姑。”
欧阳山《三家巷》十七:“七月十二晚上, 区家请了几个师姑来给她念经。”
尼师。
1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(
)为人师。2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。
3. 效法:师法古人。
4. 榜样:师范。
5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。
6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。
7. 军队:会师。出师。
8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。
9. 一国的首都:京师。
10. 姓。
姑读音:gū姑gū(1)(名)(~儿)姑母:大~|二~|表~。(2)(名)丈夫的姐妹:大~子|小~儿。(3)(名)〈书〉丈夫的母亲:翁~。(4)(名)出家修行或从事迷信职业的妇女:尼~|三~六婆。(5)(副)〈书〉姑且;暂且:~置勿论。