shī dài
shī shì
shī rén
shī wáng
shī xùn
shī jiě
shī biǎo
shī qī
shī lì
shī mǔ
shī fu
shī jǔ
shī láng
shī xiàng
shī gǔ
shī shī
shī lǎo
shī pó
shī zhàng
shī jiāo
shī yǔ
shī shēng
shī dé
shī tú
shī zhòng
shī qí
shī fǎ
shī mén
shī shù
shī zǐ
shī shuō
shī dì
shī bīng
shī mǔ
shī xīn
shī yǐn
shī yǒu
shī lǚ
shī fēng
shī niáng
shī zōng
shī tài
shī zǔ
shī yǎng
shī bǐ
shī mó
shī bǎo
shī tǎ
shī jiàng
shī shì
shī chuán
shī gōng
shī lǜ
shī gàn
shī jūn
shī gū
shī chéng
shī xiōng
shī yí
shī zūn
shī yú
shī fàn
shī dào
shī chuán
shī shuài
shī kuàng
shī jì
shī bó
shī yuán
shī zhǎng
shī xué
shī fǔ
shī mó
shī diàn
shī kǎi
shī fu
shī rú
shī yé
shī gōng
shī bó
mèi zhàng
liè zhàng
yín zhàng
bǎi zhàng
yuè zhàng
fù zhàng
cí zhàng
shī zhàng
hán zhàng
yī zhàng
wǒ zhàng
gū zhàng
wǔ zhàng
yīn zhàng
jiě zhàng
qiān zhàng
wàn zhàng
guó zhàng
zāng zhàng
yí zhàng
qì zhàng
shū zhàng
biǎo zhàng
yì zhàng
fāng zhàng
guǎn zhàng
nián zhàng
lǎo zhàng
shí zhàng
zōng zhàng
mò zhàng
⒈ 对老僧的尊称。
引《太平广记》卷四九〇引唐王洙《东阳夜怪录》:“师丈骋逸步於遐荒,脱尘机於维縶,巍巍道德,可谓首出儕流。”
学生称女老师的丈夫为「师丈」。
1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(
)为人师。2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。
3. 效法:师法古人。
4. 榜样:师范。
5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。
6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。
7. 军队:会师。出师。
8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。
9. 一国的首都:京师。
10. 姓。
丈读音:zhàng丈zhàng(1)(量)长度单位;十尺。(2)(动)丈量(土地):清~。丈zhàng(1)(名)古时对老年男子的尊称:老~。(2)(名)丈夫(用于某些亲戚的尊称):姑~。