shī diàn
shī gōng
shī fǔ
shī kǎi
shī bǎo
shī chuán
shī zūn
shī lǎo
shī shù
shī chuán
shī gū
shī zhòng
shī yǎng
shī yé
shī gàn
shī shī
shī pó
shī tú
shī yí
shī gōng
shī fu
shī lǜ
shī mó
shī mó
shī mǔ
shī zhàng
shī shì
shī lǚ
shī yú
shī zǐ
shī niáng
shī qī
shī shuài
shī dào
shī yuán
shī qí
shī xīn
shī zhǎng
shī shuō
shī bó
shī fàn
shī dé
shī xùn
shī biǎo
shī tài
shī jūn
shī fēng
shī yǒu
shī bīng
shī bǐ
shī wáng
shī xiōng
shī zōng
shī jiě
shī shēng
shī mén
shī jì
shī xué
shī lì
shī gǔ
shī yǐn
shī chéng
shī fu
shī dài
shī jǔ
shī tǎ
shī shì
shī jiāo
shī láng
shī kuàng
shī jiàng
shī xiàng
shī bó
shī zǔ
shī fǎ
shī dì
shī rén
shī rú
shī yǔ
shī mǔ
biān lǚ
yǔ lǚ
zhěng lǚ
xīn lǚ
bīng lǚ
fù lǚ
fèn lǚ
jìn lǚ
tōng lǚ
chū lǚ
kān lǚ
jī lǚ
wáng lǚ
yà lǚ
shì lǚ
yóu lǚ
bǐ lǚ
tóng lǚ
chāi lǚ
huà lǚ
guò lǚ
cóng lǚ
dǎng lǚ
jūn lǚ
jiǎng lǚ
qiáng lǚ
zǎi lǚ
bèi lǚ
shī lǚ
hǔ lǚ
shāng lǚ
dà lǚ
kè lǚ
jū lǚ
hái lǚ
dú lǚ
dǎng lǚ
suǒ lǚ
bào lǚ
jù lǚ
xià lǚ
pín lǚ
juàn lǚ
ruò lǚ
qín lǚ
guī lǚ
xùn lǚ
wǔ lǚ
mìng lǚ
pú lǚ
xíng lǚ
nì lǚ
yú lǚ
jìng lǚ
shàng lǚ
jìn lǚ
hàn lǚ
jiè lǚ
ruì lǚ
róng lǚ
shì lǚ
ruì lǚ
chóu lǚ
zhèn lǚ
dǐ lǚ
kān lǚ
fǎn lǚ
zé lǚ
qióng lǚ
wǔ lǚ
bīn lǚ
gū lǚ
jìn lǚ
⒈ 师、旅为古代军队编制。
引《诗·小雅·黍苗》:“我徒我御,我师我旅。”
郑玄笺:“五百人为旅,五旅为师。”
后因用以指军队。 《诗·大雅·常武》:“左右陈行,戒我师旅。”
《史记·货殖列传》:“然迫近北夷,师旅亟往,中国委输,时有奇羡。”
唐赵元一《奉天录》卷一:“国家有事东郊,徵涇原师旅,衔命赴难。”
柳亚子《吊刘烈士炳生》诗:“何时北伐陈师旅,拨尽阴霾见太阳。”
⒉ 指战事。
引《汉书·昭帝纪赞》:“承孝武奢侈餘敝师旅之后,海内虚耗,户口减半。”
《魏书·安丰王延明传》:“频经师旅,人物凋弊。”
唐陆贽《奉天请罢琼林大盈二库状》:“天衢尚梗,师旅方殷。”
清刘大櫆《朱子颖诗序》:“其出入师旅,屡经锋鏑之危,非子颖之能行乎患难也。”
⒊ 指众属吏。
引《左传·襄公十年》:“官之师旅,不胜其富。”
古时军队的编制,以二千五百人为一师,五百人为一旅。后因以泛称军队。
1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(
)为人师。2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。
3. 效法:师法古人。
4. 榜样:师范。
5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。
6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。
7. 军队:会师。出师。
8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。
9. 一国的首都:京师。
10. 姓。
旅读音:lǚ旅lǚ(1)(动)在外地做客;旅行:~客|~途|~居|~馆|行~|商~。(2)谷物等不种自生的。旅lǚ(1)(名)军队的编制单位;辖几个团或几个营:~长|两~兵。(2)(名)泛指军队:强兵劲~|军~之事。(3)(动)共同:~进~退。