师风


师风的组词


师鱼

shī yú

师娘

shī niáng

师吏

shī lì

师婆

shī pó

师期

shī qī

师弟

shī dì

师长

shī zhǎng

师儒

shī rú

师保

shī bǎo

师姆

shī mǔ

师戴

shī dài

师兄

shī xiōng

师垣

shī yuán

师师

shī shī

师君

shī jūn

师郎

shī láng

师教

shī jiāo

师众

shī zhòng

师仰

shī yǎng

师父

shī fu

师丈

shī zhàng

师术

shī shù

师学

shī xué

师生

shī shēng

师船

shī chuán

师姑

shī gū

师祭

shī jì

师祖

shī zǔ

师傅

shī fu

师塔

shī tǎ

师兵

shī bīng

师人

shī rén

师舶

shī bó

师尹

shī yǐn

师姥

shī lǎo

师公

shī gōng

师姐

shī jiě

师表

shī biǎo

师伯

shī bó

师王

shī wáng

师匠

shī jiàng

师矩

shī jǔ

师谟

shī mó

师式

shī shì

师工

shī gōng

师古

shī gǔ

师旷

shī kuàng

师徒

shī tú

师帅

shī shuài

师说

shī shuō

师比

shī bǐ

师旅

shī lǚ

师律

shī lǜ

师相

shī xiàng

师道

shī dào

师范

shī fàn

师雨

shī yǔ

师承

shī chéng

师踪

shī zōng

师法

shī fǎ

师姨

shī yí

师模

shī mó

师风

shī fēng

师甸

shī diàn

师传

shī chuán

师干

shī gàn

师训

shī xùn

师子

shī zǐ

师心

shī xīn

师楷

shī kǎi

师辅

shī fǔ

师事

shī shì

师门

shī mén

师太

shī tài

师德

shī dé

师友

shī yǒu

师祁

shī qí

师母

shī mǔ

师爷

shī yé

师尊

shī zūn


祖风

zǔ fēng

师风

shī fēng

凉风

liáng fēng

漏风

lòu fēng

乡风

xiāng fēng

噫风

yī fēng

吟风

yín fēng

同风

tóng fēng

徽风

huī fēng

无风

wú fēng

弊风

bì fēng

盐风

yán fēng

南风

nán fēng

朔风

shuò fēng

牌风

pái fēng

探风

tàn fēng

信风

xìn fēng

向风

xiàng fēng

寒风

hán fēng

防风

fáng fēng

酸风

suān fēng

行风

xíng fēng

疾风

jí fēng

微风

wēi fēng

细风

xì fēng

融风

róng fēng

飘风

piāo fēng

抢风

qiāng fēng

恺风

kǎi fēng

生风

shēng fēng

希风

xī fēng

霾风

mái fēng

岚风

lán fēng

嘶风

sī fēng

焚风

fén fēng

临风

lín fēng

憎风

zēng fēng

恒风

héng fēng

抖风

dǒu fēng

乐风

lè fēng

钦风

qīn fēng

炎风

yán fēng

会风

huì fēng

迅风

xùn fēng

飙风

biāo fēng

海风

hǎi fēng

培风

péi fēng

被风

bèi fēng

党风

dǎng fēng

遡风

sù fēng

语风

yǔ fēng

贻风

yí fēng

贼风

zéi fēng

霜风

shuāng fēng

温风

wēn fēng

捽风

zuó fēng

沓风

tà fēng

驰风

chí fēng

飂风

liù fēng

过风

guò fēng

王风

wáng fēng

变风

biàn fēng

宣风

xuān fēng

邠风

bīn fēng

美风

měi fēng

晨风

chén fēng

聆风

líng fēng

晓风

xiǎo fēng

泽风

zé fēng

欧风

ōu fēng

了风

le fēng

廉风

lián fēng

阊风

chāng fēng

土风

tǔ fēng

颓风

tuí fēng

捕风

bǔ fēng

跌风

diē fēng

还风

hái fēng

喉风

hóu fēng

文风

wén fēng

儒风

rú fēng

趣风

qù fēng

结风

jié fēng

常风

cháng fēng

丽风

lì fēng

冲风

chōng fēng

蓼风

liǎo fēng

食风

shí fēng

晞风

xī fēng

知风

zhī fēng

歌风

gē fēng

乘风

chéng fēng

守风

shǒu fēng

德风

dé fēng

闺风

guī fēng

盲风

máng fēng

黑风

hēi fēng

煖风

nuǎn fēng

喝风

hē fēng

考风

kǎo fēng

癞风

lài fēng

正风

zhèng fēng

把风

bǎ fēng

跑风

pǎo fēng

随风

suí fēng

律风

lǜ fēng

楚风

chǔ fēng

吹风

chuī fēng

謿风

cháo fēng

冷风

lěng fēng

扇风

shān fēng

邪风

xié fēng

仙风

xiān fēng

诒风

yí fēng

苹风

píng fēng

倾风

qīng fēng

汉风

hàn fēng

倒风

dào fēng

眇风

miǎo fēng

遐风

xiá fēng

中风

zhòng fēng

幈风

píng fēng

飞风

fēi fēng

鼻风

bí fēng

飔风

sī fēng

推风

tuī fēng

伤风

shāng fēng

终风

zhōng fēng

徂风

cú fēng

鞴风

bèi fēng

迷风

mí fēng

瘫风

tān fēng

协风

xié fēng

士风

shì fēng

洋风

yáng fēng

谷风

gǔ fēng

瞭风

liǎo fēng

谨风

jǐn fēng

醇风

chún fēng

雷风

léi fēng

逞风

chěng fēng

餐风

cān fēng

华风

huá fēng

道风

dào fēng

头风

tóu fēng

含风

hán fēng

劫风

jié fēng

抱风

bào fēng

撩风

liáo fēng

靡风

mí fēng

鹏风

péng fēng

从风

cóng fēng

摇风

yáo fēng

贞风

zhēn fēng

隧风

suì fēng

出风

chū fēng

熟风

shú fēng

凯风

kǎi fēng

阴风

yīn fēng

恩风

ēn fēng

黄风

huáng fēng

汤风

tāng fēng

肠风

cháng fēng

国风

guó fēng

化风

huà fēng

口风

kǒu fēng

鲜风

xiān fēng

刮风

guā fēng

调风

tiáo fēng

追风

zhuī fēng

张风

zhāng fēng

节风

jié fēng

悲风

bēi fēng

强风

qiáng fēng

整风

zhěng fēng

淫风

yín fēng

路风

lù fēng

青风

qīng fēng

趋风

qū fēng

炼风

liàn fēng

醺风

xūn fēng

痉风

jìng fēng

手风

shǒu fēng

暗风

àn fēng

开风

kāi fēng

趁风

chèn fēng

戗风

qiāng fēng

闻风

wén fēng

刚风

gāng fēng

豳风

bīn fēng

流风

liú fēng

门风

mén fēng

躲风

duǒ fēng

囊风

náng fēng

望风

wàng fēng

软风

ruǎn fēng

顶风

dǐng fēng

仁风

rén fēng

作风

zuò fēng

台风

tái fēng

香风

xiāng fēng

馋风

chán fēng

嫩风

nèn fēng

偃风

yǎn fēng

皇风

huáng fēng

祭风

jì fēng

花风

huā fēng

烈风

liè fēng

迟风

chí fēng

披风

pī fēng

回风

huí fēng

祥风

xiáng fēng

撒风

sā fēng

反风

fǎn fēng

酒风

jiǔ fēng

当风

dāng fēng

透风

tòu fēng

殊风

shū fēng

和风

hé fēng

荡风

dàng fēng

斤风

jīn fēng

厉风

lì fēng

阵风

zhèn fēng

浇风

jiāo fēng

魔风

mó fēng

景风

jǐng fēng

癜风

diàn fēng

幽风

yōu fēng

雌风

cí fēng

怀风

huái fēng

凭风

píng fēng

心风

xīn fēng

长风

zhǎng fēng

人风

rén fēng

威风

wēi fēng

旁风

páng fēng

候风

hòu fēng

雪风

xuě fēng

干风

gān fēng

高风

gāo fēng

惠风

huì fēng

定风

dìng fēng

狂风

kuáng fēng

麻风

má fēng

避风

bì fēng

轻风

qīng fēng

爽风

shuǎng fēng

纯风

chún fēng

韩风

hán fēng

新风

xīn fēng

成风

chéng fēng

季风

jì fēng

众风

zhòng fēng

俊风

jùn fēng

招风

zhāo fēng

驶风

shǐ fēng

热风

rè fēng

屏风

píng fēng

韶风

sháo fēng

北风

běi fēng

走风

zǒu fēng

关风

guān fēng

天风

tiān fēng

讹风

é fēng

见风

jiàn fēng

糖风

táng fēng

戕风

qiāng fēng

辉风

huī fēng

御风

yù fēng

东风

dōng fēng

麦风

mài fēng

大风

dà fēng

偏风

piān fēng

媮风

tōu fēng

画风

huà fēng

背风

bèi fēng

幼风

yòu fēng

巡风

xún fēng

凶风

xiōng fēng

撮风

cuō fēng

分风

fèn fēng

病风

bìng fēng

球风

qiú fēng

脐风

qí fēng

世风

shì fēng

侈风

chǐ fēng

装风

zhuāng fēng

丕风

pī fēng

啸风

xiào fēng

顔风

yán fēng

愈风

yù fēng

惊风

jīng fēng

严风

yán fēng

肝风

gān fēng

松风

sōng fēng

送风

sòng fēng

陆风

lù fēng

鍊风

liàn fēng

逆风

nì fēng

扬风

yáng fēng

上一组词:师祖
下一组词:硕响

更多师的组词

师风的意思


词语解释:

老(好工具.)师的风度。

引证解释:

⒈ 老师的风度。 《北齐书·元文遥传》:“行恭少颇骄恣, 文遥令与范阳卢思道交游。

引文遥尝谓思道曰:‘小儿比日微有所知,是大弟之力,然白掷剧饮,甚得师风。’”

网络解释:

师风

师风是汉语词语。意思就是老师的风度。是教师这个行业的风尚风气,就是师生之间保持一种人格上的平等。相互学习、相互尊重。
更多风的组词

师风详细解释


读音:shī[ shī ]

1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(hào)为人师。

2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。

3. 效法:师法古人。

4. 榜样:师范。

5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。

6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。

7. 军队:会师。出师。

8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。

9. 一国的首都:京师。

10. 姓。

读音:fēng[ fēng ]

1. 空气流动的现象。气象学特指空气在水平方向的流动:风向。风速。风级。风险。风波(喻纠纷或乱子)。风雨如磐(a.指风雨不断,天色黑暗,给人以重压的感觉;b.喻社会黑暗或境地艰难)。风花雪月(喻堆砌词藻,内容贫乏的的诗文)。

2. 像风那样迅速、普遍的:风潮。风靡一时。风驰电掣。

3. 社会上长期形成的礼节、习俗:风气。风习。风物(某地特有的景物)。风尚(在一定时期中社会上流行的风气和习惯)。

4. 消息,传闻:风传(chuán )(传闻)。闻风而动。

5. 表现在外的景象、态度、举止:风景。风度。风格(a.气度,作风;b.文艺作品表现出的思想、艺术特色)。风骨(a.刚强的气概;b.诗文书画雄健有力的风格)。风致。风采(a.人美好的礼仪举止,亦作“丰采”;b.文采;c.旧时指某些官吏的刚正风格)。风骚(a.指举止轻佻,如“卖弄风风”,一般指妇女;b.中国的《诗经》和《楚辞》的并称)。

6. 指民歌、歌谣:国风(《诗经》中古代十五国的民歌)。采风。

7. 中医学指某些疾病:风瘫。风湿。

8. 姓。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025