shī zōng
shī zhǎng
shī yé
shī shuài
shī gōng
shī bīng
shī zhòng
shī shī
shī gàn
shī fēng
shī jiě
shī chuán
shī chuán
shī niáng
shī qī
shī tǎ
shī shù
shī zǔ
shī chéng
shī lǎo
shī jǔ
shī bǐ
shī zūn
shī xué
shī xiōng
shī shuō
shī fǎ
shī lǚ
shī fu
shī shì
shī diàn
shī jiāo
shī bó
shī zǐ
shī yǔ
shī wáng
shī yǐn
shī fàn
shī fǔ
shī yí
shī shì
shī bǎo
shī jì
shī xùn
shī fu
shī xīn
shī dào
shī yǒu
shī lǜ
shī yuán
shī jiàng
shī mén
shī mó
shī láng
shī rén
shī bó
shī tài
shī gū
shī dé
shī gǔ
shī tú
shī rú
shī xiàng
shī shēng
shī dài
shī kuàng
shī biǎo
shī yú
shī qí
shī gōng
shī lì
shī jūn
shī mǔ
shī yǎng
shī zhàng
shī mǔ
shī kǎi
shī dì
shī pó
shī mó
duān yǐn
xīn yǐn
fǔ yǐn
èr yǐn
yòu yǐn
yān yǐn
bǎi yǐn
mén yǐn
bǔ yǐn
fú yǐn
jīng yǐn
gōng yǐn
lán yǐn
lián yǐn
dào yǐn
shǎo yǐn
yà yǐn
bǎn yǐn
huán yǐn
míng yǐn
lìng yǐn
xíng yǐn
zhān yǐn
jiāo yǐn
bǎn yǐn
lǐ yǐn
shī yǐn
qīng yǐn
yù yǐn
jiù yǐn
shù yǐn
gōng yǐn
zǎi yǐn
yī yǐn
guān yǐn
èr yǐn
xiàn yǐn
⒈ 指周太师尹氏。
引《诗·小雅·节南山》:“赫赫师尹,民具尔瞻。”
毛传:“师,太师, 周之三公也。尹, 尹氏,为太师。”
后用为三公之称。 三国魏曹操《让还司空印绶表》:“臣文非师尹之佐,武非折衡之任,遭天之幸,干窃重授。”
⒉ 各属官之长。
引《书·洪范》:“王省惟岁,卿士惟月,师尹惟日。”
孔传:“众正官之吏,分治其职,如日之有岁月。”
孔颖达疏:“师,众也。尹,正也。众正官之吏,谓卿士之下有正官大夫,与其同类之官为长。”
《国语·鲁语下》:“﹝天子﹞日中考政,与百官之政事,师尹维旅、牧、相,宣序民事。”
韦昭注:“三君云:‘师尹,大夫官也。’”
周太师尹氏。
1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(
)为人师。2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。
3. 效法:师法古人。
4. 榜样:师范。
5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。
6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。
7. 军队:会师。出师。
8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。
9. 一国的首都:京师。
10. 姓。
尹读音:yǐn尹yǐn(1)(动)治理:~《左传·定公四年》:「故周公相王室,以尹天下。」《文选·王俭·褚渊碑文》:「公之登太阶而尹天下,君子以为美谈。」(2)(名)古代行政区域长官的名称:~「师尹」|~「府尹」|~「京兆尹」。(3)(名)姓:~如宋代有尹洙。