jiān fēi
jiān xié
jiān è
jiān fǎ
jiān niè
jiān chán
jiān mìng
jiān háo
jiān xiá
jiān fù
jiān gù
jiān mén
jiān xiào
jiān xíng
jiān qiáng
jiān xiǎo
jiān dào
jiān jiàn
jiān xióng
jiān jié
jiān tú
jiān rén
jiān péng
jiān jiù
jiān lán
jiān guān
jiān chán
jiān chāng
jiān shì
jiān quán
jiān huì
jiān bì
jiān mín
jiān qiáng
jiān huá
jiān kè
jiān xū
jiān zhù
jiān piàn
jiān yù
jiān jiān
jiān wǎng
jiān shuò
jiān yǐn
jiān yá
jiān zhà
jiān dú
jiān qíng
jiān wéi
jiān tè
jiān nìng
jiān wàng
jiān tōu
jiān běn
jiān luàn
jiān sè
jiān wán
jiān tài
jiān xiōng
jiān yán
jiān yán
jiān fēng
jiān xiàng
jiān zǐ
jiān zāng
jiān guǐ
jiān yú
jiān niè
jiān duān
jiān kuài
jiān wéi
jiān lǜ
jiān huí
jiān fú
jiān wǎng
jiān méng
jiān lì
jiān móu
jiān xiān
jiān xīn
jiān shù
jiān biàn
jiān dù
jiān zhuàng
jiān zāng
jiān mèi
jiān jué
jiān xiá
jiān xìn
jiān wū
jiān é
jiān wéi
jiān shāng
jiān qián
jiān jiǎo
jiān wū
jiān guǐ
jiān zhào
jiān zéi
jiān jiǎo
jiān shuō
jiān wěi
jiān yóu
jiān lì
jiān guǐ
jiān shì
jiān shēng
jiān tān
jiān diāo
jiān xìn
jiān guài
jiān tōng
jiān qiǎo
jiān huá
jiān qín
jiān chén
jiān zhàn
jiān wéi
jiān nì
jiān qī
jiān lù
jiān yín
jiān xìng
jiān dié
jiān dào
jiān fū
jiān sī
jiān bì
jiān chǎn
jiān xiǎn
jiān sù
jiān bào
jiān xié
jiān duò
jiān jì
jiān dǎn
jiān dǎng
jiān wēi
jiān shù
jiān nì
jiān dù
jiān é
jiān xì
jiān fàn
jiān rén
jiān wěi
xǐng xiá
xiāo xiá
mǐn xiá
háo xiá
kuí xiá
biàn xiá
míng xiá
guǐ xiá
jù xiá
juàn xiá
biàn xiá
jī xiá
diāo xiá
tān xiá
xiāo xiá
jiàn xiá
yàn xiá
jié xiá
jǐng xiá
jiān xiá
jiǎo xiá
huá xiá
huì xiá
zǎng xiá
shuǎng xiá
jiǎo xiá
jiāo xiá
jié xiá
jié xiá
yǐng xiá
cōng xiá
jiǎo xiá
qiǎo xiá
lì xiá
huì xiá
⒈ 亦作“奸黠”。
⒉ 奸猾。
引《汉书·尹翁归传》:“翁归輒召其县长吏,晓告以姦黠主名,教使用类推迹盗贼所过抵,类常如翁归言,无有遗脱。”
南朝齐萧子良《密启武帝》:“令史奸黠,鲜不容情。”
明方孝孺《许劭》:“姦黠之人,譬之虎豹豺狼,明主在上,制之以法,束之以威。”
陈毅《艺术》诗:“剥削专政多奸黠,把持文艺为御用。”
⒊ 指奸猾的人。
引《隋书·裴蕴传》:“於是引致姦黠,共为朋党,郡县有不能附者,阴中之。”
明方孝孺《张文敏画像赞》:“庸邪当破胆而潜遁,姦黠必闻风而惊骇。”
《明史·解缙传》:“地有盛衰,物有盈虚,而商税之征,率皆定额。是使其或盈也,姦点得以侵欺,其歉也,良善困於补纳。”
⒋ 聪慧。
引唐韩愈《醉留东野》诗:“韩子稍姦黠,自惭青蒿倚长松。”
宋柳永《小镇西》词:“意中有箇人,芳颜二八。天然俏,自来奸黠。”
奸诈、狡猾。
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
黠读音:xiá黠xiá(形)聪明而狡猾。