jiān xiōng
jiān qiáng
jiān qián
jiān bì
jiān lán
jiān dù
jiān guǐ
jiān duān
jiān xiá
jiān tú
jiān piàn
jiān yán
jiān zǐ
jiān sù
jiān xìn
jiān shāng
jiān bào
jiān wěi
jiān xiǎo
jiān chǎn
jiān é
jiān xié
jiān fū
jiān yán
jiān chāng
jiān chán
jiān zāng
jiān tōng
jiān guǐ
jiān dǎng
jiān yú
jiān é
jiān xíng
jiān shuō
jiān xìn
jiān jiù
jiān xiǎn
jiān xiào
jiān shì
jiān qíng
jiān nì
jiān wán
jiān lù
jiān xiá
jiān dié
jiān niè
jiān zéi
jiān xì
jiān mìng
jiān guān
jiān dǎn
jiān gù
jiān tōu
jiān huá
jiān wàng
jiān qín
jiān zhà
jiān zhào
jiān zhù
jiān dào
jiān běn
jiān xīn
jiān kuài
jiān mèi
jiān tān
jiān dào
jiān xié
jiān guài
jiān luàn
jiān fú
jiān mén
jiān shì
jiān qiáng
jiān fēi
jiān huí
jiān xiàng
jiān shù
jiān dú
jiān rén
jiān huá
jiān diāo
jiān fǎ
jiān biàn
jiān tài
jiān jiān
jiān mín
jiān nì
jiān fēng
jiān shù
jiān háo
jiān jì
jiān niè
jiān è
jiān lì
jiān xìng
jiān dù
jiān kè
jiān yín
jiān tè
jiān jié
jiān chán
jiān zhuàng
jiān quán
jiān sī
jiān chén
jiān lì
jiān yóu
jiān huì
jiān zāng
jiān péng
jiān rén
jiān fàn
jiān wéi
jiān shuò
jiān shēng
jiān móu
jiān jiǎo
jiān yá
jiān qiǎo
jiān wū
jiān qī
jiān lǜ
jiān xū
jiān wéi
jiān nìng
jiān xióng
jiān wēi
jiān méng
jiān jiǎo
jiān jiàn
jiān wū
jiān zhàn
jiān bì
jiān guǐ
jiān xiān
jiān fù
jiān wǎng
jiān sè
jiān wéi
jiān yǐn
jiān wéi
jiān wěi
jiān wǎng
jiān duò
jiān yù
jiān jué
⒈ 指地方上多结私交、行为不法的人。
引南朝梁武帝《孝思赋》:“刺吏崔慧景,志怀翻覆,远招逋逃,多聚姦侠,大猾凶丑,莫不云集。”
《隋书·令狐熙传》:“及上祠太山还,次汴州,恶其殷盛,多有姦侠,於是以熙为汴州刺史。”
⒉ 犯禁任侠。
引《北齐书·薛修义传》:“修义少而姦侠,轻则重气,招召豪猾,时有急难相奔投者,多能容匿之。”
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
侠读音:xiá侠(1)(名)侠客:游~|武~。(2)(名)侠义:~士|行~仗义。