jiān wéi
jiān wéi
jiān wéi
jiān mìng
jiān lì
jiān shì
jiān yán
jiān dào
jiān luàn
jiān jiù
jiān wū
jiān nì
jiān běn
jiān yín
jiān chán
jiān tài
jiān guǐ
jiān chén
jiān fēi
jiān xīn
jiān xióng
jiān shēng
jiān wǎng
jiān bì
jiān zāng
jiān dù
jiān zǐ
jiān huá
jiān fù
jiān zāng
jiān fú
jiān qiáng
jiān piàn
jiān tān
jiān shāng
jiān dǎng
jiān jiān
jiān huì
jiān yù
jiān jiǎo
jiān xiàng
jiān sè
jiān shuò
jiān guān
jiān niè
jiān bào
jiān dù
jiān wēi
jiān mén
jiān háo
jiān lán
jiān zéi
jiān huí
jiān jié
jiān xié
jiān jiàn
jiān qiáng
jiān fū
jiān shù
jiān dǎn
jiān xiǎo
jiān nìng
jiān biàn
jiān tè
jiān lù
jiān é
jiān qī
jiān tōu
jiān sù
jiān wěi
jiān xìn
jiān xiān
jiān yán
jiān guǐ
jiān wěi
jiān yǐn
jiān é
jiān mèi
jiān duān
jiān tú
jiān xìng
jiān mín
jiān qiǎo
jiān wàng
jiān sī
jiān huá
jiān xiá
jiān chán
jiān shì
jiān rén
jiān zhà
jiān dào
jiān quán
jiān zhuàng
jiān xì
jiān zhào
jiān zhàn
jiān kuài
jiān guǐ
jiān lì
jiān méng
jiān xìn
jiān xié
jiān yóu
jiān rén
jiān nì
jiān jì
jiān duò
jiān bì
jiān diāo
jiān xiōng
jiān fǎ
jiān tōng
jiān xiào
jiān yú
jiān móu
jiān gù
jiān chǎn
jiān jiǎo
jiān è
jiān jué
jiān wū
jiān qín
jiān wán
jiān lǜ
jiān shù
jiān xiǎn
jiān niè
jiān dú
jiān guài
jiān chāng
jiān qíng
jiān wǎng
jiān péng
jiān xíng
jiān kè
jiān fàn
jiān qián
jiān shuō
jiān xū
jiān xiá
jiān fēng
jiān wéi
jiān yá
jiān zhù
jiān dié
jīng huá
xiāo huá
háo huá
jié huá
xiān huá
yín huá
jīng huá
jū huá
wán huá
dà huá
qīng huá
zǎng huá
ào huá
zéi huá
jiān huá
qiáng huá
kuài huá
qī huá
xiōng huá
jié huá
lí huá
chāng huá
xiá huá
bǎ huá
xié huá
yóu huá
xiāo huá
piāo huá
kuáng huá
jù huá
héng huá
jī huá
tān huá
jiǎo huá
guǐ huá
nìng huá
xiǎn huá
diāo huá
奸猾,奸滑儿jiānhuá,jiānhuár
(1) 诡计多端
英treacherous;crafty;deceitful⒈ 亦作“姧猾”。亦作“奸猾”。亦作“奸滑”。
⒉ 奸诈狡猾。
引《汉书·武帝纪》:“徙天下姦猾吏民於边。”
唐韩愈《论变盐法事宜状》:“浮寄姦猾者转富,土著守业者日贫。”
元孔文卿《东窗事犯》第二折:“则为您奸滑狡佞将心昧,你但举意我早先知。”
清谭嗣同《仁学》:“是以奸猾桀黠之资,凴借高位,尊齿重望,阴行豪强兼并之术,以之欺世盗名焉。”
茅盾《动摇》十一:“这人很奸猾,善于掩饰。”
⒊ 指奸诈狡猾的人。
引《史记·魏其武安侯列传》:“丞相亦言灌夫通姦猾,侵细民,家累巨万。”
《后汉书·周荣传》:“景(周景 )初视事,与太尉杨秉举奏诸姦猾,自将军牧守以下,免者五十餘人。”
唐司空图《故宣州观察使检校礼部王公行状》:“俄拜长安令,政无私挠,姧猾革心。”
奸诈虚伪。《三国演义.第四七回》:「只怕曹操奸猾,如何去得?」《文明小史.第三八回》:「当下黎教士听他这般说得奸猾,心中很觉动气。」也作「奸滑」。
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
猾读音:huá猾huá(形)狡猾、奸诈:奸~|老奸巨~。