jiān xié
jiān shuō
jiān dào
jiān guǐ
jiān xìn
jiān chán
jiān tú
jiān kè
jiān diāo
jiān fū
jiān nìng
jiān xiān
jiān háo
jiān shēng
jiān yín
jiān wǎng
jiān sè
jiān wū
jiān dié
jiān yǐn
jiān běn
jiān shuò
jiān xíng
jiān zhà
jiān mèi
jiān duān
jiān wū
jiān xìn
jiān bào
jiān bì
jiān chán
jiān fàn
jiān jì
jiān gù
jiān nì
jiān xū
jiān yóu
jiān luàn
jiān xiá
jiān yú
jiān xié
jiān wán
jiān wéi
jiān kuài
jiān jiān
jiān zhuàng
jiān tōng
jiān xìng
jiān wǎng
jiān niè
jiān zāng
jiān xiōng
jiān jiàn
jiān sī
jiān wěi
jiān yù
jiān chāng
jiān jiǎo
jiān yán
jiān zāng
jiān xīn
jiān rén
jiān xiào
jiān piàn
jiān rén
jiān shāng
jiān lì
jiān wéi
jiān méng
jiān biàn
jiān qiáng
jiān xióng
jiān qián
jiān chén
jiān tài
jiān mén
jiān huá
jiān jiù
jiān shù
jiān mìng
jiān dǎn
jiān mín
jiān shù
jiān tè
jiān dào
jiān niè
jiān jiǎo
jiān fù
jiān zhàn
jiān fēi
jiān xiàng
jiān sù
jiān huì
jiān shì
jiān guài
jiān dù
jiān qī
jiān qiǎo
jiān tān
jiān guǐ
jiān tōu
jiān zǐ
jiān è
jiān bì
jiān chǎn
jiān qíng
jiān zhào
jiān lù
jiān jié
jiān zhù
jiān wéi
jiān guān
jiān péng
jiān lǜ
jiān xiá
jiān fú
jiān é
jiān fǎ
jiān lì
jiān huí
jiān quán
jiān xiǎn
jiān wēi
jiān qiáng
jiān wéi
jiān lán
jiān guǐ
jiān dú
jiān wěi
jiān wàng
jiān duò
jiān dǎng
jiān yán
jiān qín
jiān xì
jiān móu
jiān yá
jiān shì
jiān nì
jiān dù
jiān jué
jiān é
jiān zéi
jiān huá
jiān fēng
jiān xiǎo
xióng zhà
shì zhà
chǎn zhà
dàn zhà
cuó zhà
qiāo zhà
jiān zhà
jiàn zhà
kuāng zhà
kuáng zhà
piàn zhà
suǒ zhà
tān zhà
tài zhà
qiǎo zhà
bǐ zhà
bào zhà
qíng zhà
màn zhà
biàn zhà
biàn zhà
sì zhà
lè zhà
huǎng zhà
kē zhà
jī zhà
zhā zhà
zǎng zhà
xià zhà
cāi zhà
xū zhà
huái zhà
nì zhà
xiǎn zhà
yì zhà
kē zhà
zào zhà
jiǔ zhà
hè zhà
qī zhà
lán zhà
kuā zhà
jiàn zhà
wěi zhà
jiāo zhà
diāo zhà
jiǎo zhà
guǐ zhà
dǎ zhà
hòng zhà
jú zhà
jū zhà
suō zhà
qīng zhà
móu zhà
dào zhà
é zhà
jiǎo zhà
jué zhà
xiǎn zhà
quán zhà
jiāo zhà
奸诈jiānzhà
(1) 奸.伪狡猾
例一帮邪恶的、奸诈的人英treacherous;crafty;fraudulent⒈ 亦作“奸诈”。虚伪诡诈。
引《礼记·经解》:“君子审礼,不可诬以姦诈。”
《管子·明法解》:“权衡平正而待物,故姦诈之人不得行其私。”
《史记·孝武本纪》:“天子使使验问巫锦得鼎无姦诈,乃以礼祠,迎鼎至甘泉。”
《魏书·赵叔隆传》:“叔隆姦诈无行,忘背恩义。”
《京本通俗小说·拗相公》:“﹝王莽﹞为人奸诈,自恃椒房宠势,相国威权,阴有纂汉之意。”
《元典章新集·刑部·检验》:“姦诈日生,风俗日坏。”
冯德英《苦菜花》第三章:“﹝宫少尼﹞前几年在外面跟从王柬芝的经验,使他更明白表兄是个奸诈的人。”
虚伪诡诈。《管子.明法解》:「权衡平正而待物,故奸诈之人不得行其私。」《汉书.卷七一.隽不疑传》:「廷尉验治何人,竟得奸诈。」也作「奸诈」。
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
诈读音:zhà诈zhà(1)(动)欺骗:~骗。(2)(动)假装:~降|~死。(3)(动)用假话试探;使对方吐露真情:你不要拿话~我。