jiān guǐ
jiān wěi
jiān xióng
jiān jiǎo
jiān zāng
jiān guǐ
jiān qín
jiān xiàng
jiān dǎng
jiān fú
jiān kè
jiān sī
jiān yú
jiān mìng
jiān guǐ
jiān háo
jiān jiàn
jiān sù
jiān shù
jiān é
jiān dào
jiān běn
jiān wéi
jiān xié
jiān guān
jiān móu
jiān yá
jiān nì
jiān wū
jiān xìn
jiān wēi
jiān fàn
jiān dào
jiān fù
jiān yín
jiān lì
jiān xiá
jiān fēng
jiān huá
jiān qiǎo
jiān dié
jiān wéi
jiān qíng
jiān kuài
jiān shì
jiān xiá
jiān huí
jiān yóu
jiān chāng
jiān dù
jiān luàn
jiān jiǎo
jiān gù
jiān dù
jiān jié
jiān lǜ
jiān huá
jiān jiù
jiān wǎng
jiān chán
jiān tài
jiān chán
jiān mén
jiān wǎng
jiān péng
jiān wéi
jiān yù
jiān qiáng
jiān fǎ
jiān quán
jiān xié
jiān nì
jiān zhào
jiān wéi
jiān zǐ
jiān xíng
jiān lán
jiān qiáng
jiān wū
jiān zhuàng
jiān zhàn
jiān méng
jiān tōu
jiān xiōng
jiān xū
jiān mín
jiān lì
jiān shuō
jiān rén
jiān chǎn
jiān sè
jiān duān
jiān piàn
jiān xiān
jiān wěi
jiān fū
jiān dú
jiān jiān
jiān yán
jiān shì
jiān xìn
jiān chén
jiān huì
jiān shù
jiān bì
jiān shēng
jiān tú
jiān yán
jiān fēi
jiān xiǎo
jiān mèi
jiān wán
jiān duò
jiān xì
jiān qián
jiān è
jiān nìng
jiān niè
jiān zāng
jiān jué
jiān xiào
jiān jì
jiān rén
jiān tān
jiān wàng
jiān niè
jiān bì
jiān qī
jiān shāng
jiān diāo
jiān é
jiān zéi
jiān shuò
jiān dǎn
jiān xīn
jiān zhà
jiān biàn
jiān tè
jiān tōng
jiān zhù
jiān bào
jiān xiǎn
jiān lù
jiān guài
jiān xìng
jiān yǐn
⒈ 奸诈邪恶。
引宋欧阳修《论学士不可令中差除札子》:“风闻侍从之臣,内有姦憸小人,颇急经营,争先进用。”
《宋史·王禹偁传》:“五曰亲大臣,远小人,使忠良蹇諤之士,知进而不疑,姦憸倾巧之徒,知退而有惧。”
清方苞《书泾阳王佥事家传后》:“国之将兴,其时非无姦憸阴贼之臣也,政教方明,而贤者持其枢柄,则务自矫革以取所求,或伏抑而不敢逞。”
⒉ 奸邪的人。
引《新唐书·裴度传》:“始,议者谓度无援奥,且久外,为姦憸拫抑,虑帝未能明其忠。”
宋王安石《和平甫舟中望九华山》之二:“挺身百辟上,附丽无姦憸。”
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
憸读音:xiān奸邪。