jiān guān
jiān xì
jiān lán
jiān shù
jiān mín
jiān chán
jiān wēi
jiān dù
jiān xié
jiān guǐ
jiān xiá
jiān wéi
jiān péng
jiān qī
jiān xiǎo
jiān mèi
jiān lǜ
jiān zhà
jiān mìng
jiān guǐ
jiān duò
jiān yù
jiān xū
jiān zhuàng
jiān mén
jiān jì
jiān lì
jiān yǐn
jiān xiào
jiān jiǎo
jiān qín
jiān huá
jiān duān
jiān wǎng
jiān rén
jiān fū
jiān tōu
jiān fàn
jiān zéi
jiān xióng
jiān bào
jiān wěi
jiān tú
jiān shuō
jiān xìn
jiān yín
jiān diāo
jiān méng
jiān yán
jiān dǎng
jiān lì
jiān niè
jiān chén
jiān zhù
jiān móu
jiān jiù
jiān wéi
jiān zāng
jiān qián
jiān kè
jiān bì
jiān lù
jiān gù
jiān é
jiān piàn
jiān fú
jiān wéi
jiān xìn
jiān bì
jiān sù
jiān chǎn
jiān yú
jiān jiàn
jiān wàng
jiān zāng
jiān xiàng
jiān huì
jiān nì
jiān nìng
jiān shēng
jiān fēi
jiān huá
jiān kuài
jiān háo
jiān nì
jiān yóu
jiān é
jiān quán
jiān guài
jiān qiáng
jiān tōng
jiān wǎng
jiān tè
jiān wán
jiān sī
jiān è
jiān wěi
jiān dào
jiān xīn
jiān wū
jiān shāng
jiān luàn
jiān jué
jiān biàn
jiān xiān
jiān xiōng
jiān yá
jiān jiān
jiān yán
jiān sè
jiān fù
jiān xìng
jiān dié
jiān qíng
jiān fēng
jiān fǎ
jiān qiáng
jiān jié
jiān chāng
jiān dào
jiān jiǎo
jiān wéi
jiān dù
jiān shù
jiān shì
jiān zhàn
jiān zǐ
jiān rén
jiān běn
jiān huí
jiān qiǎo
jiān guǐ
jiān shì
jiān dǎn
jiān niè
jiān xiǎn
jiān dú
jiān chán
jiān xiá
jiān wū
jiān xíng
jiān tān
jiān shuò
jiān tài
jiān xié
jiān zhào
⒈ 亦作“奸欺”。虚伪欺诈。
引唐陆贽《兴元论续从贼中赴行在官等状》:“乃以一人之听览而欲穷宇宙之变态,以一人之防虑而欲胜亿兆之姦欺。”
唐韩愈《送穷文》:“矫矫亢亢,恶圆喜方,羞为姦欺,不忍害伤。”
《明史·詹仰庇传》:“乞备覈宜留宜革,并出入多寡数,以杜奸欺。”
章炳麟《政闻社社员大会破坏状》:“日本当封建时,算术至疏,顾无隐漏姦欺之患。”
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
欺读音:qī欺qī(1)(动)欺骗:自~~人|童叟无~。(2)(动)欺负:仗势~人|~人太甚。