jiān qiáng
jiān sī
jiān tān
jiān tōu
jiān lù
jiān duò
jiān chǎn
jiān fū
jiān shì
jiān shuò
jiān qiáng
jiān zhà
jiān shāng
jiān yán
jiān jiàn
jiān shuō
jiān wǎng
jiān guǐ
jiān jié
jiān xié
jiān zǐ
jiān duān
jiān sù
jiān xìn
jiān péng
jiān chán
jiān xiǎn
jiān wǎng
jiān yín
jiān wěi
jiān qíng
jiān guǐ
jiān zhào
jiān xiān
jiān xíng
jiān xīn
jiān bào
jiān wéi
jiān qián
jiān kè
jiān fēi
jiān wéi
jiān fù
jiān xié
jiān jiān
jiān zhàn
jiān tài
jiān mèi
jiān zhù
jiān xìn
jiān qín
jiān gù
jiān bì
jiān yá
jiān zhuàng
jiān dié
jiān wēi
jiān běn
jiān dú
jiān jiǎo
jiān é
jiān biàn
jiān shēng
jiān xiá
jiān jiǎo
jiān méng
jiān kuài
jiān xū
jiān piàn
jiān mìng
jiān chán
jiān zāng
jiān xiá
jiān dù
jiān lán
jiān rén
jiān jì
jiān dào
jiān huí
jiān dù
jiān wán
jiān yú
jiān qī
jiān fēng
jiān xiào
jiān tè
jiān fǎ
jiān jiù
jiān yán
jiān wàng
jiān fú
jiān diāo
jiān luàn
jiān sè
jiān xiǎo
jiān lǜ
jiān móu
jiān nì
jiān yù
jiān shì
jiān è
jiān yǐn
jiān huá
jiān fàn
jiān dǎn
jiān mén
jiān rén
jiān jué
jiān wū
jiān tú
jiān shù
jiān lì
jiān mín
jiān zāng
jiān wéi
jiān xì
jiān xìng
jiān shù
jiān xiōng
jiān wū
jiān xiàng
jiān nìng
jiān guǐ
jiān chāng
jiān wěi
jiān yóu
jiān guài
jiān chén
jiān huì
jiān háo
jiān tōng
jiān lì
jiān é
jiān dǎng
jiān quán
jiān xióng
jiān guān
jiān nì
jiān dào
jiān wéi
jiān bì
jiān huá
jiān zéi
jiān niè
jiān qiǎo
jiān niè
xiǎo xiōng
chéng xiōng
féng xiōng
gǎn xiōng
bì xiōng
zhèng xiōng
zhǔ xiōng
huò xiōng
āi xiōng
jí xiōng
yù xiōng
qú xiōng
mǐn xiōng
qióng xiōng
dǐng xiōng
dà xiōng
yín xiōng
liù xiōng
quán xiōng
jiān xiōng
mǐn xiōng
dòng xiōng
xíng xiōng
sì xiōng
bǎi xiōng
bào xiōng
dǎo xiōng
bīng xiōng
cán xiōng
bāng xiōng
chěng xiōng
wán xiōng
jiāo xiōng
jū xiōng
chán xiōng
yuán xiōng
yāo xiōng
fēi xiōng
mǐn xiōng
qún xiōng
gào xiōng
qǐ xiōng
jī xiōng
pò xiōng
yāo xiōng
sān xiōng
⒈ 亦作“姦兇”。亦作“姧凶”。亦作“奸兇”。亦作“奸凶”。
⒉ 指奸诈凶恶的人。
引三国蜀诸葛亮《出师表》:“庶竭駑钝,攘除姦凶。”
唐李翱《祭中书韦相公文》:“升俊良之滞淹,摧姦兇之炽盛。”
唐元稹《招讨镇州制》:“便合兴师进讨,以翦姧凶。”
宋苏舜钦《苦调》诗:“姦凶喜欺罔,放意快目前。”
海上闲人《上海罢市实录·粤侨学校学生联合分会宣言》:“比者京津学子, 吴楚生徒,反日挥戈,抽刀断水,亟联团体,先扫奸兇。”
⒊ 奸诈凶恶。见“姦凶”。
引晋袁宏《后汉纪·灵帝纪上》:“河东太守董卓慕其名,使兄遗奂(张奂 )縑百匹, 奂不受,知卓有姦兇之心,遂与絶。”
唐刘知几《史通·品藻》:“江充、息夫躬谗諂惑上,使祸延储后,毒及忠良。论其奸凶,过于石显远矣。而固(班固 )叙之,不列佞幸。”
明李东阳《书某节妇事》:“若稍露稜节,必不见释,身死无所惜,其何以洩忿鬱,而暴其姦凶。”
明唐顺之《为擒获溃兵及奸细事》:“今广先等奸兇特甚,若不速诛,无以示警。”
曲波《林海雪原》三五:“马希山正说的得意洋洋,奸凶的眼睛向四下一望,不知又要说什么。”
奸诈凶恶的人。
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
凶读音:xiōng凶xiōng(1)(形)不幸的(形容死亡、灾难等现象):~事(丧事)。(2)(形)年成很坏;饥荒:~年。(3)(形)凶恶。(4)(形)利害。(5)(形)指杀害人的行为:~手。