jiān xíng
jiān dù
jiān sè
jiān xiǎn
jiān diāo
jiān sī
jiān chán
jiān wěi
jiān jué
jiān xìn
jiān shēng
jiān guǐ
jiān wéi
jiān wéi
jiān duān
jiān yán
jiān qín
jiān fēng
jiān wéi
jiān yá
jiān wū
jiān jì
jiān wēi
jiān piàn
jiān é
jiān méng
jiān dú
jiān wàng
jiān wū
jiān shì
jiān huí
jiān fàn
jiān tān
jiān lì
jiān é
jiān huá
jiān dǎn
jiān gù
jiān zhà
jiān huì
jiān fǎ
jiān lǜ
jiān tōng
jiān fēi
jiān xì
jiān xióng
jiān niè
jiān fū
jiān jiǎo
jiān wěi
jiān xiān
jiān qiáng
jiān tōu
jiān rén
jiān mìng
jiān jiù
jiān lù
jiān tú
jiān shuō
jiān wǎng
jiān zéi
jiān niè
jiān xié
jiān dǎng
jiān huá
jiān shì
jiān jiǎo
jiān zhàn
jiān mèi
jiān chǎn
jiān háo
jiān guǐ
jiān tài
jiān dào
jiān chán
jiān xū
jiān fú
jiān qī
jiān shāng
jiān è
jiān tè
jiān xiá
jiān dào
jiān lán
jiān xīn
jiān bì
jiān wǎng
jiān shù
jiān zhuàng
jiān quán
jiān jiān
jiān yóu
jiān xiàng
jiān zhù
jiān yǐn
jiān wéi
jiān běn
jiān jiàn
jiān yín
jiān sù
jiān xìn
jiān xiá
jiān qián
jiān wán
jiān nì
jiān duò
jiān biàn
jiān rén
jiān chén
jiān dù
jiān nì
jiān dié
jiān mín
jiān móu
jiān mén
jiān jié
jiān xiōng
jiān zhào
jiān qiǎo
jiān yán
jiān fù
jiān nìng
jiān bì
jiān yú
jiān guān
jiān lì
jiān shuò
jiān zǐ
jiān péng
jiān shù
jiān xié
jiān chāng
jiān guǐ
jiān kè
jiān zāng
jiān guài
jiān xiào
jiān xiǎo
jiān qíng
jiān kuài
jiān bào
jiān qiáng
jiān xìng
jiān yù
jiān zāng
jiān luàn
rǎn méng
lǜ méng
jiàn méng
liáng méng
jiā méng
luàn méng
lí méng
yí méng
qū méng
pín méng
méng méng
shù méng
zuì méng
zhòng méng
biān méng
gōu méng
wèi méng
gēn méng
kāi méng
xiōng méng
fú méng
rén méng
liú méng
zì méng
fú méng
guǎ méng
qǐ méng
qún méng
fù méng
xié méng
yú méng
mài méng
gōu méng
nì méng
zī méng
jiān méng
chāo méng
jiàn méng
bīn méng
lí méng
fáng méng
zhào méng
jìn méng
cāng méng
⒈ 亦作“奸萌”。
⒉ 奸邪的苗子。
引《韩非子·外储说右上》:“善持势者蚤絶其姦萌,故季孙让仲尼以遇势,而况错之於君乎?”
《后汉书·张敏传》:“若开相容恕,著为定法者,则是故设姦萌,生长罪隙。”
晋葛洪《抱朴子·广譬》:“罚上达,则姦萌破而非懦弱所能用也。”
宋周密《癸辛杂识前集·荐杨诚斋》:“若朝廷之上得如此三数辈,可以逆折奸萌,矫厉具臣,为益非浅。”
明唐顺之《送柯佥事之楚序》:“盖在汉时,诸陵邑习俗庞杂,豪猾所窟穴。故天子常为选用强察能治剧吏,以附循而芟薙之,其所以销奸萌,拥护陵寝之计甚至。”
⒊ 图谋作奸违法的人。萌,通“氓”,民。
引汉杜笃《论都赋》:“咸阳守国利器,不可久虚,以示姦萌。”
元韦居安《梅磵诗话》卷中:“﹝余﹞见一碑刻本诗云:‘楼船犀甲下荆州,蜂目将军住碧油……姦萌问鼎终何在,计落遗鞭始可羞。’”
清严如熤《三省边防备览·艺文下》:“军威所及,虽足慑伏奸萌,而本县只城守把总一员,似不足以资防范。”
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
萌读音:méng萌méng(动)萌芽:故态复~。萌méng古同“氓”(méng)。