kǒng jìng
kǒng xí
kǒng lín
kǒng bì
kǒng zhāo
kǒng yáng
kǒng róng
kǒng xiū
kǒng huái
kǒng dǐng
kǒng jiē
kǒng zhí
kǒng guī
kǒng jiān
kǒng shuò
kǒng xì
kǒng dān
kǒng xiōng
kǒng mò
kǒng dào
kǒng zāng
kǒng jī
kǒng zhāng
kǒng xià
kǒng shèng
kǒng wēi
kǒng yóu
kǒng yàn
kǒng jí
kǒng wǔ
kǒng fù
kǒng wéi
kǒng xuān
kǒng táng
kǒng qiào
kǒng miào
kǒng jiù
kǒng zhèng
kǒng xiū
kǒng jí
kǒng gōng
kǒng yán
kǒng mèng
kǒng yè
kǒng qiáo
kǒng jiāo
kǒng jí
kǒng zhōu
kǒng fù
kǒng zǐ
kǒng yáo
kǒng què
kǒng yǎn
kǒng cuì
kǒng jiǎ
kǒng yīn
kǒng jiē
kǒng rén
kǒng fǔ
kǒng shū
kǒng niǎo
kǒng dé
kǒng xié
kǒng fāng
kǒng wǔ
kǒng shì
kǒng jiā
kǒng jiào
kǒng hú
kǒng zūn
kǒng rèn
kǒng hào
kǒng qún
kǒng láo
kǒng mào
kǒng cuì
kǒng xué
kǒng dòng
kǒng zhāng
kǒng míng
kǒng shí
kǒng zhào
kǒng chì
kǒng yuē
kǒng kǒu
kǒng luán
kǒng mù
kǒng miào
kǒng lǎo
kǒng gài
kǒng lì
kǒng yàn
kǒng mén
kǒng jué
kǒng zēng
kǒng xíng
kǒng duō
kǒng zuǒ
mǔ jiān
hòu jiān
fù jiān
xián jiān
shí jiān
nèi jiān
è jiān
zhēn jiān
xiǎn jiān
yōu jiān
jiā jiān
guó jiān
sī jiān
jū jiān
zāo jiān
wéi jiān
tóu jiān
kǒng jiān
zhuō jiān
zǔ jiān
xīn jiān
mín jiān
jù jiān
pín jiān
dīng jiān
xiǎn jiān
⒈ 很难知;很艰难。
引《诗·小雅·何人斯》:“彼何人斯,其心孔艰。”
郑玄笺:“孔,甚;艰,难。”
孔颖达疏:“其持心甚难知也。”
《新唐书·杨再思传》:“世路孔艰,直者先祸。”
明刘基《上陵》诗:“惟昔先皇,创业孔艰。”
清林则徐《致姚春木王冬寿书》:“三復紬绎,背汗心铭,恨不能作累日面谈,以倾衷臆。又值河事孔艰之际,昕夕在畚鍤间,未遑裁答。”
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
艰读音:jiān艰jiān(形)困难:~苦|~深|~难。