kǒng fù
kǒng xí
kǒng dòng
kǒng yóu
kǒng táng
kǒng xíng
kǒng yǎn
kǒng miào
kǒng jiāo
kǒng jìng
kǒng zhèng
kǒng gài
kǒng luán
kǒng yáng
kǒng lǎo
kǒng yáo
kǒng dé
kǒng yè
kǒng mào
kǒng zhāo
kǒng lín
kǒng fǔ
kǒng jué
kǒng wǔ
kǒng jiē
kǒng què
kǒng dān
kǒng zhōu
kǒng mò
kǒng yīn
kǒng zēng
kǒng dào
kǒng zhí
kǒng hào
kǒng qún
kǒng fāng
kǒng xì
kǒng wǔ
kǒng mèng
kǒng duō
kǒng guī
kǒng zhāng
kǒng xiū
kǒng dǐng
kǒng wéi
kǒng yàn
kǒng rén
kǒng shì
kǒng jiān
kǒng gōng
kǒng shuò
kǒng rèn
kǒng hú
kǒng huái
kǒng lì
kǒng zūn
kǒng xiōng
kǒng qiáo
kǒng míng
kǒng zhāng
kǒng shí
kǒng zuǒ
kǒng miào
kǒng jī
kǒng zāng
kǒng shèng
kǒng bì
kǒng jí
kǒng zhào
kǒng niǎo
kǒng jí
kǒng róng
kǒng qiào
kǒng mù
kǒng fù
kǒng zǐ
kǒng jiào
kǒng yán
kǒng xié
kǒng mén
kǒng xiū
kǒng yàn
kǒng jiē
kǒng kǒu
kǒng jiā
kǒng yuē
kǒng jiǎ
kǒng chì
kǒng xué
kǒng wēi
kǒng cuì
kǒng xià
kǒng láo
kǒng cuì
kǒng jí
kǒng jiù
kǒng xuān
kǒng shū
⒈ 众多;繁多。
引《书·禹贡》:“江汉朝宗于海,九江孔殷。”
曾运乾正读:“孔,甚也。殷,盛也。”
《魏书·乐志》:“及孝昌已后,世属艰虞,内难孔殷,外敌滋甚。”
明张居正《敕建慈寿寺碑文》:“乃营宝刹,於兑之方,左瞰都城,右眺崇岗。力出于民,财出于府,费虽孔殷,民不与苦。”
⒉ 很紧急;很急迫。
引《清史稿·德宗纪一》:“归政伊邇,时事孔殷,密摺封奏,请仍书皇太后圣鉴,披览后施行。”
中国近代史资料丛刊《辛亥革命·武昌起义清方档案·宣统三年十月十三日第一军总统冯国璋致内阁陆军部电》:“又地方款项一空,宏大规模,废弃可惜。工匠薪餉,待发孔殷。必有筹维,方能举办。”
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
殷读音:yīn,yān[ yīn ]1. 富裕,富足:殷实。殷阜。殷富。
2. 深厚,恳切:情意甚殷。殷切。殷勤。
3. 众,多:“士与女,殷其盈矣”。
4. 盛,大:殷祭。
5. 中国朝代名,商代的后期,由盘庚起称“殷”:殷墟。
6. 姓。