kǒng zēng
kǒng zuǒ
kǒng zhào
kǒng jìng
kǒng zhāng
kǒng xì
kǒng mèng
kǒng fù
kǒng xié
kǒng xià
kǒng cuì
kǒng cuì
kǒng míng
kǒng chì
kǒng yán
kǒng jiē
kǒng guī
kǒng mào
kǒng shèng
kǒng jiān
kǒng rèn
kǒng niǎo
kǒng fù
kǒng shū
kǒng jiāo
kǒng qún
kǒng yàn
kǒng huái
kǒng jiā
kǒng dào
kǒng fāng
kǒng què
kǒng lín
kǒng wéi
kǒng dān
kǒng miào
kǒng zǐ
kǒng zāng
kǒng zūn
kǒng zhāo
kǒng wǔ
kǒng wǔ
kǒng yīn
kǒng bì
kǒng duō
kǒng xiū
kǒng jí
kǒng xíng
kǒng yàn
kǒng dé
kǒng jí
kǒng zhāng
kǒng shuò
kǒng zhèng
kǒng xué
kǒng jué
kǒng róng
kǒng jí
kǒng shì
kǒng yuē
kǒng xiū
kǒng hào
kǒng zhí
kǒng gōng
kǒng wēi
kǒng yáo
kǒng xuān
kǒng dǐng
kǒng jiù
kǒng mò
kǒng yǎn
kǒng yóu
kǒng mù
kǒng kǒu
kǒng jī
kǒng jiǎ
kǒng lì
kǒng fǔ
kǒng gài
kǒng qiào
kǒng xiōng
kǒng hú
kǒng xí
kǒng táng
kǒng shí
kǒng zhōu
kǒng miào
kǒng luán
kǒng mén
kǒng dòng
kǒng jiē
kǒng qiáo
kǒng jiào
kǒng yè
kǒng láo
kǒng lǎo
kǒng yáng
kǒng rén
dōng jiā
zhōng jiā
xīn jiā
jìng jiā
kě jiā
róu jiā
qián jiā
hēng jiā
níng jiā
yǒng jiā
yǔ jiā
bài jiā
yáng jiā
kǒng jiā
zhǐ jiā
jīng jiā
chǒng jiā
fēng jiā
yuán jiā
tàn jiā
qīn jiā
lín jiā
bào jiā
gān jiā
jìng jiā
bāo jiā
yǔn jiā
yàn jiā
bǎi jiā
shū jiā
qín jiā
qīng jiā
xiū jiā
⒈ 非常美好。
引《诗·豳风·东山》:“之子于归,皇驳其马。亲结其褵,九十其仪。其新孔嘉,其旧如之何?”
郑玄笺:“嘉,善也,其新来时甚善。”
高亨注:“孔,甚也。嘉,美好。”
唐韩愈《奉和杜相公太清宫纪事陈诚上李相公十六韵》:“褻味陈奚取,名香荐孔嘉。”
清管同《恩县四女祠碑》:“炎刘之间,畴则志之,其志则诬,其行孔嘉。”
非常美好。
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
嘉读音:jiā嘉jiā(1)(形)美好:~宾|~礼(婚礼)。(2)(动)夸奖;赞许:~奖|~纳(赞许采纳)|其志可~。(3)(Jiā)姓。