kǒng xià
kǒng mào
kǒng yǎn
kǒng jiē
kǒng jī
kǒng zēng
kǒng chì
kǒng jí
kǒng jiāo
kǒng mén
kǒng xiū
kǒng fāng
kǒng jiào
kǒng fù
kǒng yè
kǒng huái
kǒng xì
kǒng xí
kǒng wéi
kǒng zhāng
kǒng qiào
kǒng zūn
kǒng fǔ
kǒng yóu
kǒng zhōu
kǒng xiū
kǒng dān
kǒng yīn
kǒng hào
kǒng wēi
kǒng jiē
kǒng shì
kǒng yáng
kǒng xuān
kǒng xíng
kǒng cuì
kǒng mù
kǒng yán
kǒng xié
kǒng láo
kǒng zǐ
kǒng dǐng
kǒng hú
kǒng mò
kǒng zuǒ
kǒng rèn
kǒng wǔ
kǒng niǎo
kǒng wǔ
kǒng gài
kǒng xiōng
kǒng yàn
kǒng lǎo
kǒng luán
kǒng jí
kǒng jiù
kǒng qiáo
kǒng yuē
kǒng jiān
kǒng shèng
kǒng dào
kǒng zhào
kǒng róng
kǒng jiǎ
kǒng lì
kǒng mèng
kǒng zhèng
kǒng fù
kǒng dòng
kǒng dé
kǒng zhí
kǒng yáo
kǒng zhāo
kǒng shí
kǒng zāng
kǒng jué
kǒng gōng
kǒng shuò
kǒng kǒu
kǒng jiā
kǒng zhāng
kǒng què
kǒng jìng
kǒng miào
kǒng bì
kǒng cuì
kǒng lín
kǒng míng
kǒng jí
kǒng qún
kǒng shū
kǒng yàn
kǒng duō
kǒng guī
kǒng rén
kǒng miào
kǒng táng
kǒng xué
hòu qiào
jiǔ qiào
jué qiào
tōng qiào
xiá qiào
yǒu qiào
mén qiào
qī qiào
zhī qiào
tiān qiào
shí qiào
de qiào
dān qiào
yú qiào
kōng qiào
gǔ qiào
yào qiào
jié qiào
yǐ qiào
zhòng qiào
chū qiào
zhōng qiào
xià qiào
xīn qiào
ào qiào
yǐn qiào
guān qiào
qíng qiào
xì qiào
hén qiào
jī qiào
kuǎn qiào
kū qiào
jīng qiào
shèn qiào
shí qiào
bā qiào
mí qiào
xuán qiào
líng qiào
xué qiào
zhuó qiào
záo qiào
kāi qiào
miào qiào
bí qiào
máo qiào
kǒng qiào
⒈ 洞孔,常指眼、耳、口、鼻等器官。
引《韩非子·解老》:“知治人者其思虑静,知事天者其孔窍虚。思虑静,故德不去。孔窍虚,则和气日入。”
《淮南子·精神训》:“夫孔窍者,精神之户牖也。”
汉董仲舒《春秋繁露·天地之行》:“内有四辅,若心之有肝肺脾肾也;外有百官,若心之有形体孔窍也。”
⒉ 指心窍。
引清李渔《奈何天·形变》:“难道是我福至心灵,竟把聪明孔窍都洗开了不成!?”
孔穴。人体的眼耳鼻口等孔穴。
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
窍读音:qiào窍qiào(1)(名)窟窿:七~。(2)(名)比喻事情的关键:诀~|开~|通~|…~不通。