kǒng jí
kǒng qiào
kǒng jī
kǒng bì
kǒng shèng
kǒng qún
kǒng mò
kǒng dǐng
kǒng fù
kǒng xué
kǒng mén
kǒng huái
kǒng dān
kǒng shí
kǒng jiào
kǒng yè
kǒng jiāo
kǒng shì
kǒng fǔ
kǒng fāng
kǒng gōng
kǒng zhōu
kǒng gài
kǒng rén
kǒng yàn
kǒng zhāng
kǒng dé
kǒng duō
kǒng hào
kǒng xiōng
kǒng jí
kǒng jí
kǒng yáo
kǒng hú
kǒng zāng
kǒng xíng
kǒng wēi
kǒng lǎo
kǒng yuē
kǒng míng
kǒng què
kǒng lì
kǒng guī
kǒng chì
kǒng zhào
kǒng rèn
kǒng yǎn
kǒng xiū
kǒng wǔ
kǒng jiā
kǒng xié
kǒng jiē
kǒng mèng
kǒng zhāo
kǒng kǒu
kǒng jué
kǒng jìng
kǒng cuì
kǒng mù
kǒng xiū
kǒng dào
kǒng cuì
kǒng táng
kǒng zūn
kǒng zuǒ
kǒng xí
kǒng luán
kǒng miào
kǒng wǔ
kǒng shuò
kǒng yáng
kǒng jiǎ
kǒng yīn
kǒng zhāng
kǒng yàn
kǒng shū
kǒng zhèng
kǒng láo
kǒng xuān
kǒng niǎo
kǒng jiù
kǒng dòng
kǒng qiáo
kǒng wéi
kǒng yóu
kǒng róng
kǒng zēng
kǒng xià
kǒng jiē
kǒng miào
kǒng yán
kǒng mào
kǒng fù
kǒng xì
kǒng jiān
kǒng zǐ
kǒng zhí
kǒng lín
huò jiǎ
hú jiǎ
kè jiǎ
liáng jiǎ
jiǎn jiǎ
fàn jiǎ
zuò gǔ
yà jiǎ
bó jiǎ
chǔ jiǎ
fù gǔ
dài jiǎ
èr jiǎ
chéng jiǎ
kòu jiǎ
méi jiǎ
bǎi jiǎ
huá jiǎ
yóu jiǎ
pín jiǎ
guān jiǎ
qiáng jiǎ
lián jiǎ
kǒng jiǎ
qū jiǎ
shàn gǔ
fú jiǎ
píng jiǎ
tān jiǎ
gěng jiǎ
shū jiǎ
tōng jiǎ
fāng jiǎ
xíng gǔ
hǎi jiǎ
liú jiǎ
dà gǔ
bèi jiǎ
liú jiǎ
xù jiǎ
bān jiǎ
shàng jiǎ
jiàn jiǎ
bàn jiǎ
zhèng jiǎ
jué jiǎ
cuó jiǎ
gōng jiǎ
yán jiǎ
shì jiǎ
guì jiǎ
yuǎn jiǎ
háo jiǎ
shāng gǔ
jù gǔ
⒈ 唐代经学家孔颖达、贾公彦的并称。
引清江藩《<汉学师承记>自序》:“於礼则以康成为宗,探孔贾之精微,综羣儒之同异,本天殽地,经国坊民,治法备矣。”
清皮锡瑞《经学历史·经学复盛时代》:“《三礼》主郑注孔贾疏,先考其名物制度之大而可行於今者,细碎者姑置之。”
周予同注:“孔贾疏即孔颖达之《礼记正义》、 贾公彦之《周礼正义》、《仪礼正义》。”
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
贾读音:gǔ,jiǎ[ jiǎ ]1. 姓。