kǒng jí
kǒng xíng
kǒng yàn
kǒng mào
kǒng zhōu
kǒng zǐ
kǒng qiáo
kǒng xié
kǒng mèng
kǒng shí
kǒng zhāng
kǒng míng
kǒng zhāng
kǒng dé
kǒng hú
kǒng rén
kǒng lì
kǒng qiào
kǒng yàn
kǒng duō
kǒng dòng
kǒng zhí
kǒng shèng
kǒng jiē
kǒng xué
kǒng cuì
kǒng yóu
kǒng fù
kǒng xì
kǒng jiǎ
kǒng xiū
kǒng yīn
kǒng mò
kǒng shū
kǒng què
kǒng xí
kǒng miào
kǒng lín
kǒng fāng
kǒng xiū
kǒng wǔ
kǒng zāng
kǒng zuǒ
kǒng niǎo
kǒng róng
kǒng dào
kǒng yáng
kǒng dǐng
kǒng zhāo
kǒng wēi
kǒng mén
kǒng gài
kǒng chì
kǒng jiē
kǒng cuì
kǒng yán
kǒng jí
kǒng qún
kǒng kǒu
kǒng luán
kǒng yè
kǒng jī
kǒng xuān
kǒng gōng
kǒng jí
kǒng yáo
kǒng huái
kǒng wǔ
kǒng jiào
kǒng rèn
kǒng táng
kǒng jìng
kǒng jiāo
kǒng dān
kǒng yuē
kǒng fù
kǒng mù
kǒng zhèng
kǒng hào
kǒng guī
kǒng xià
kǒng fǔ
kǒng miào
kǒng láo
kǒng xiōng
kǒng lǎo
kǒng zhào
kǒng jiù
kǒng jiān
kǒng jué
kǒng shì
kǒng yǎn
kǒng shuò
kǒng jiā
kǒng zūn
kǒng wéi
kǒng zēng
kǒng bì
⒈ 硕大。
引《诗·大雅·楚茨》:“执爨踖踖,为俎孔硕。”
朱熹集传:“硕,大也。”
唐韩愈《祭董相公文》:“肫肫元臣,其德孔硕。”
宋司马光《潞国公文公先庙碑》:“豢牲孔硕,导黍及稷。”
明李东阳《篁墩赋》:“彼阜兮孔硕,莽修竹兮藂生。”
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
硕读音:shuò[ shuò ]1. 〔硕士〕学位名,高于“学士”。
2. 大:硕老。硕材。硕学(博学,亦指博学的人)。硕壮。硕果累累(喻巨大的成绩)。硕大无朋(形容无比的大)。