jǔ nì
jǔ nǜ
jǔ suǒ
jǔ xiàn
jǔ hé
jǔ lì
jǔ shè
jǔ rǔ
jǔ zuò
jǔ dàn
jǔ huǐ
jù yū
jǔ sòng
jǔ nǜ
jǔ zhǐ
jù nìng
jǔ ní
jǔ fú
jǔ qì
jǔ nì
jǔ è
jǔ qū
jǔ qī
jǔ zhuì
jǔ dòng
jǔ sāi
jǔ cāng
jǔ zhé
jǔ zhāng
jǔ xiè
jǔ jiě
jǔ rǎo
jǔ bài
jǔ xiè
jǔ sàng
jǔ è
jǔ fèn
jǔ jié
jǔ qū
jǔ qú
jǔ kuì
jǔ sàn
jǔ shāng
jǔ gé
jǔ quàn
jǔ jī
jǔ kǒng
jǔ luàn
jǔ shī
jù rù
jǔ zé
jǔ jiān
jǔ zī
jǔ sàng
jǔ yì
jǔ ráo
jǔ yì
jǔ náo
jǔ fèi
jǔ yán
jǔ dǎn
jǔ báo
jǔ dòu
jǔ huò
jǔ huài
jǔ shé
jǔ fén
jǔ shè
jǔ yì
jǔ zhì
jǔ qì
jǔ fěi
jǔ hài
jǔ xiè
jǔ wèi
jǔ duǎn
gǔ sàng
bìn sàng
chí sàng
miǎn sàng
hù sàng
kāi sàng
piān sàng
gào sàng
shī sàng
sī sàng
zhuó sàng
yīn sàng
gǔ sàng
jiǎn sàng
shū sàng
tàn sàng
xīn sàng
diāo sàng
nào sàng
zú sàng
de sàng
wǎn sàng
zǔ sàng
yǔn sàng
fáng sàng
jiāo sàng
guó sāng
nì sàng
quán sàng
zhòng sàng
xiōng sàng
chuǎng sāng
gǎo sàng
chóng sàng
ào sàng
shī sàng
xíng sāng
lì sàng
ruò sàng
zāo sàng
fù sāng
fán sàng
dà sàng
qì sàng
zhá sàng
guāi sàng
yāo sàng
bēn sàng
diāo sàng
shǒu sāng
lín sàng
shuāi sāng
xiǎo sàng
zhuó sàng
fāng sàng
bāo sàng
fèi sàng
tíng sàng
dāng sàng
fú sàng
chú sāng
chū sāng
dā sàng
jū sāng
diào sāng
kuī sàng
lún sàng
cú sàng
jié sàng
lì sàng
dá sàng
sī sàng
quē sàng
kū sāng
sòng sāng
nèi sàng
tuí sāng
bào sāng
káng sàng
dào sàng
bīng sàng
jiǔ sàng
nǎo sàng
shuì sàng
bēn sāng
duǎn sàng
kuì sàng
cóng sàng
lè sàng
tuí sàng
fā sāng
guàn sàng
kè sàng
cú sàng
lí sàng
háo sāng
jǔ sàng
kòu sàng
lǐ sàng
bēi sàng
jiān sàng
bēng sàng
zhí sàng
fèn sàng
háo sāng
huò sàng
biǎn sàng
zhuàng sàng
nǎng sàng
hù sàng
hūn sàng
沮丧jǔsàng
(1) 灰心失望
例岂识向之夸慢,只足以成今之沮丧耶!——《宋书·颜延之传》英deject;depress(2) 失.色貌
英dispirited⒈ 灰心失望;伤心失意。
引南朝宋颜延之《庭诰》:“岂识向之夸慢,祇足以成今之沮丧邪?”
《旧五代史·唐书·庄宗纪八》:“是时, 李嗣源已入於汴,帝闻诸军离散,精神沮丧,至万胜镇即命旋师。”
清蒲松龄《聊斋志异·仙人岛》:“王初以才名自詡,目中实无千古;至此,神气沮丧,徒有汗淫。”
茅盾《子夜》十七:“孙吉人这话刚出口, 王和甫就很沮丧地摇头, 吴荪甫摸着下巴叹气。”
⒉ 形容震惊失色。
引唐杜甫《观公孙大娘弟子舞剑器行》:“观者如山色沮丧,天地为之久低昂。”
失望灰心。
1. 阻止:沮遏。
2. 坏,败坏:沮丧(sàng )(失意,懊丧)。色沮。力竭功沮。
丧读音:sāng,sàng[ sàng ]1. 丢掉,失去:丧失。丧生。丧偶。丧胆。丧气(不吉利,倒霉。“气”读轻声)。颓丧(情绪低落,精神委靡)。懊丧。沮丧。丧权辱国。丧尽天良(良心全部失去了)。