fèn ràng
zū ràng
qián ràng
xùn ràng
gē ràng
bù ràng
gōng ràng
lián ràng
kè ràng
zhū ràng
qiān ràng
fàng ràng
zhuǎn ràng
gù ràng
xì ràng
jìn ràng
chéng ràng
zhì ràng
rén ràng
zūn ràng
dǐ ràng
le ràng
xuān ràng
qiàn ràng
chén ràng
qiáo ràng
jiù ràng
sān ràng
kěn ràng
yī ràng
xùn ràng
qū ràng
jǐn ràng
qiān ràng
hē ràng
dé ràng
jié ràng
kuì ràng
liǎng ràng
duǒ ràng
yì ràng
bù ràng
qū ràng
xiǎo ràng
chōng ràng
huī ràng
yǔn ràng
qiē ràng
huì ràng
jiǎng ràng
shì ràng
jiào ràng
láo ràng
bēi ràng
tuī ràng
mín ràng
yù ràng
yuàn ràng
qiǎn ràng
chū ràng
rěn ràng
shǔ ràng
cí ràng
zǔ ràng
lǐ ràng
qiào ràng
yú ràng
jiāo ràng
sù ràng
shàn ràng
jìng ràng
tuì ràng
hù ràng
xiāng ràng
nì ràng
chǐ ràng
wēi ràng
kuān ràng
jiāo ràng
bì ràng
yīn ràng
gòu ràng
gù ràng
jǐn ràng
liú ràng
shàn ràng
cí ràng
宾主相见的礼仪。
指礼乐文德。
禅让。让位于贤。
⒈ 宾主相见的礼仪。
引《周礼·秋官·司仪》:“司仪掌九仪之賔客摈相之礼,以詔仪容、辞令、揖让之节。”
《左传·昭公二十五年》:“子大叔见赵简子,简子问揖让、周旋之礼焉,对曰:‘是仪也,非礼也。’”
汉刘向《说苑·君道》:“今王将东面,目指气使以求臣,则厮役之材至矣;南面听朝,不失揖让之礼以求臣,则人臣之材至矣。”
晋葛洪《抱朴子·审举》:“燎火及室,不奔走灌注,而揖让盘旋,吾未见焚之自息也。”
⒉ 指礼乐文德。参见“三揖三让”。
引《汉书·礼乐志》:“揖让而天下治者,礼乐之谓也。”
⒊ 禅让。让位于贤。
引《韩非子·八说》:“古者人寡而相亲,物多而轻利易让,故有揖让而传天下者……当大争之世而循揖让之轨,非圣人之治也。”
《南齐书·刘祥传》:“故揖让之礼,行乎尧舜之朝,干戈之功,盛於殷周之世。”
徐特立《关于研究历史的几个重要问题》:“由尧舜揖让进到禹传子,是历史发展一个必然阶段。”
作揖谦让。为古代宾主相见的礼节。
揖yī(动)〈书〉拱手行礼:~让|开门~盗。
让读音:ràng让ràng(1)(动)把方便或好处给别人:见困难就上;见荣誉就~。(2)(动)请别人接受招待:~茶|把人家~进屋里。(3)(动)索取一定的代价;把财物的所有权转移给别人。(4)(动)表示指使、容许或听任:谁~你来的?|~我仔细想|~高山低头;叫河水让路。(5)(介)被;叫:行李~雨给淋了。