kè bāo
kè dàng
kè jìng
kè jūn
kè fū
kè guǒ
kè shí
kè gōng
kè chéng
kè dí
kè zé
kè xī
kè tiǎn
kè zhuàng
kè yì
kè fū
kè píng
kè míng
kè dá
kè chāng
kè luò
kè shí
kè jiǎn
kè zhǎng
kè jié
kè chéng
kè lì
kè chén
kè zhì
kè dūn
kè chú
kè bó
kè jiǎn
kè fù
kè lì
kè jiǎn
kè lā
kè xīng
kè lè
kè duó
kè miǎn
kè zéi
kè fú
kè hán
kè zhōng
kè shí
kè mǎ
kè luàn
kè shòu
kè qī
kè chóng
kè xiāo
kè niè
kè miè
kè lìng
kè bēn
kè jǐn
kè qín
kè pò
kè xuě
kè huà
kè qīng
kè xié
kè jiǎn
kè fú
kè dǔ
kè gǔ
kè dìng
kè de
kè jǔ
kè jìn
kè shā
kè kān
kè shèng
kè zhe
kè qīn
kè jǐ
kè ràng
kè dā
kè yàn
kè bào
kè huò
kè fán
kè zhōu
kè fá
kè xiàn
kè hè
kè fèng
kè róu
kè rǎng
kè hé
kè rán
kè lóng
kè jiān
kè níng
kè xié
kè lì
kè xiàn
kè rì
kè bá
kè zuò
kè jié
kè kòu
kè jì
kè sī
kè mǐn
kè gòu
kè zhōng
kè shí
kè kǔ
kè yì
kè néng
kè xīn
kè jià
kè zhēn
kè xuē
kè hài
kè jiā
kè dāng
kè shào
kè kān
kè zhì
kè bì
kè dú
kè jiàn
kè huà
qiān ràng
lǐ ràng
jiāo ràng
tuī ràng
xì ràng
yuàn ràng
gù ràng
shàn ràng
xiāng ràng
láo ràng
wēi ràng
mín ràng
qiàn ràng
jiù ràng
jìn ràng
qián ràng
zhū ràng
zhì ràng
lián ràng
kuì ràng
hē ràng
jié ràng
qiǎn ràng
chū ràng
gē ràng
bù ràng
rén ràng
duǒ ràng
chōng ràng
zūn ràng
zhuǎn ràng
qiān ràng
gōng ràng
chéng ràng
qiào ràng
zū ràng
qū ràng
dé ràng
liǎng ràng
chén ràng
chǐ ràng
kè ràng
huī ràng
hù ràng
shǔ ràng
yì ràng
bì ràng
fèn ràng
huì ràng
yù ràng
nì ràng
xuān ràng
yǔn ràng
qiē ràng
cí ràng
shàn ràng
kuān ràng
sān ràng
jǐn ràng
gù ràng
jiāo ràng
cí ràng
yī ràng
tuì ràng
qiáo ràng
dǐ ràng
liú ràng
shì ràng
rěn ràng
yīn ràng
jìng ràng
jǐn ràng
jiǎng ràng
le ràng
yú ràng
xùn ràng
zǔ ràng
fàng ràng
xiǎo ràng
sù ràng
jiào ràng
bēi ràng
xùn ràng
gòu ràng
kěn ràng
bù ràng
qū ràng
⒈ 亦作“克攘”。能谦让。
引《书·尧典》:“允恭克让。”
孔传:“克,能。”
孔颖达疏:“善能谦让。”
《孔子家语·六本》:“昔尧治天下之位,犹允恭以持之,克让以接下。”
《汉书·艺文志》:“合於尧之克攘,《易》之嗛嗛,一谦而四益,此其所长也。”
颜师古注:“攘,古让字。”
明李东阳《新修平阳府城记》:“且阳平之民,旧称勤俭,服劳、温恭、克让,有尧之遗风。”
能够谦让。
克kè(1)(动)本义:攻破;攻下据点;战胜。(2)(动)能:~勤~俭|不~分身。(3)(动)克服;克制:~己|以柔~刚。(4)(动)消化:~食。克kè(动)严格限定(期限):~期动工|~日完成。也作“刻”。另见kēi。克kè(量)公制重量或质量单位;一克等于一公斤的千分之一。旧称公分。克kè藏语容量单位;一克青稞约二十五斤。也是地积单位;播种一克种子的土地称为一克地;一克地约合一市亩。
让读音:ràng让ràng(1)(动)把方便或好处给别人:见困难就上;见荣誉就~。(2)(动)请别人接受招待:~茶|把人家~进屋里。(3)(动)索取一定的代价;把财物的所有权转移给别人。(4)(动)表示指使、容许或听任:谁~你来的?|~我仔细想|~高山低头;叫河水让路。(5)(介)被;叫:行李~雨给淋了。