shāng mù
shāng āi
shāng wéi
shāng huái
shāng bā
shāng xiè
shāng ròu
shāng sú
shāng huài
shāng shí
shāng hào
shāng wáng
shāng qín
shāng ōu
shāng hao
shāng dǐ
shāng shí
shāng huà
shāng gǎn
shāng wèi
shāng bié
shāng fá
shāng huǐ
shāng jiē
shāng wèi
shāng bēi
shāng lián
shāng qíng
shāng mào
shāng bīng
shāng cè
shāng huǐ
shāng mù
shāng tòng
shāng chǔ
shāng jǐn
shāng fèi
shāng chǎn
shāng fàn
shang chì
shāng bān
shāng zhǐ
shāng yōu
shāng cuì
shāng jiǔ
shāng shì
shāng bài
shāng xù
shāng xīn
shāng luàn
shāng hé
shāng jīn
shāng cán
shāng kǒu
shāng hén
shāng kū
shāng hún
shāng gōng
shāng yǔn
shāng yào
shāng liǎn
shāng dān
shāng shì
shāng kǔ
shāng lín
shāng jǔ
shāng jiā
shāng chuàng
shāng yí
shāng bāo
shāng fèn
shāng xiàn
shāng hé
shāng rè
shāng shén
shāng chuàng
shāng niǎo
shāng dào
shāng qì
shāng qiū
shāng yuán
shāng kēi
shāng shǔ
shāng shēn
shāng shé
shāng sǔn
shāng fēng
shāng pò
shāng kē
shāng shì
shāng cuī
shāng tòng
shāng chù
shāng hán
shāng lí
shāng rén
shāng guāi
shāng mǐn
shāng cǎn
shāng duò
shāng mìng
shāng dòng
shāng hài
shāng fù
shāng chūn
shāng chōng
shāng juě
shāng qì
shāng xìng
shāng yí
shāng fú
shāng cuò
shāng cí
shāng lián
cǎn jiē
màn jiē
hū jiē
yī jiē
xīng jiē
jī jiē
xū jiē
cù jiē
tàn jiē
xū jiē
fǔ jiē
cháng jiē
qī jiē
dié jiē
zī jiē
yuàn jiē
chì jiē
duō jiē
chēng jiē
qū jiē
bēi jiē
āi jiē
shāng jiē
jīng jiē
qīn jiē
yī jiē
jīn jiē
yōu jiē
zhà jiē
mǐn jiē
lián jiē
xī jiē
⒈ 悲伤感叹。
引南朝陈徐陵《报尹义尚书》:“怀此殊才,实可伤嗟。”
唐白居易《酬微之》诗:“吟翫独当明月夜,伤嗟同是白头时。”
元张可久《折桂令·玉山席上题壁》曲:“脱帽临风,停杯问月,往事伤嗟。”
伤心感叹。
伤shāng(1)(动)人体或其他物体受到的损害:内~|虫~。(2)(动)伤害:出口~人|~感情。(3)(动)悲伤:忧~|哀~。(4)(动)因过度而感到厌烦(多指饮食):吃糖吃~了。(5)(动)妨碍:无~大体。
嗟读音:jiē嗟jiē(1)(动)〈书〉叹息。(2)文言叹词。