向风


向风的组词


向平

xiàng píng

向国

xiàng guó

向蕲

xiàng qí

向阳

xiàng yáng

向明

xiàng míng

向暮

xiàng mù

向去

xiàng qù

向拓

xiàng tuò

向背

xiàng bèi

向来

xiàng lái

向日

xiàng rì

向善

xiàng shàn

向壁

xiàng bì

向笛

xiàng dí

向火

xiàng huǒ

向前

xiàng qián

向晦

xiàng huì

向迩

xiàng ěr

向房

xiàng fáng

向方

xiàng fāng

向遣

xiàng qiǎn

向上

xiàng shàng

向附

xiàng fù

向里

xiàng lǐ

向盘

xiàng pán

向慕

xiàng mù

向隅

xiàng yú

向外

xiàng wài

向例

xiàng lì

向学

xiàng xué

向义

xiàng yì

向心

xiàng xīn

向晨

xiàng chén

向化

xiàng huà

向道

xiàng dào

向之

xiàng zhī

向事

xiàng shì

向顺

xiàng shùn

向风

xiàng fēng

向光

xiàng guāng

向导

xiàng dǎo

向往

xiàng wǎng

向阑

xiàng lán

向晚

xiàng wǎn

向夕

xiàng xī

向注

xiàng zhù

向斜

xiàng xié


常风

cháng fēng

幈风

píng fēng

招风

zhāo fēng

抱风

bào fēng

伤风

shāng fēng

偷风

tōu fēng

土风

tǔ fēng

谈风

tán fēng

善风

shàn fēng

冷风

lěng fēng

憎风

zēng fēng

屏风

píng fēng

颩风

biāo fēng

背风

bèi fēng

刚风

gāng fēng

梅风

méi fēng

采风

cǎi fēng

酸风

suān fēng

鼻风

bí fēng

传风

chuán fēng

斗风

dòu fēng

孤风

gū fēng

文风

wén fēng

乡风

xiāng fēng

楚风

chǔ fēng

见风

jiàn fēng

劫风

jié fēng

苹风

píng fēng

知风

zhī fēng

炼风

liàn fēng

海风

hǎi fēng

高风

gāo fēng

摇风

yáo fēng

喉风

hóu fēng

刁风

diāo fēng

阵风

zhèn fēng

纯风

chún fēng

飙风

biāo fēng

起风

qǐ fēng

驶风

shǐ fēng

结风

jié fēng

山风

shān fēng

披风

pī fēng

雌风

cí fēng

了风

le fēng

依风

yī fēng

腊风

là fēng

凭风

píng fēng

欧风

ōu fēng

抟风

tuán fēng

搧风

shān fēng

众风

zhòng fēng

柳风

liǔ fēng

钦风

qīn fēng

韩风

hán fēng

鞴风

bèi fēng

恒风

héng fēng

恩风

ēn fēng

眼风

yǎn fēng

颓风

tuí fēng

五风

wǔ fēng

哀风

āi fēng

流风

liú fēng

雁风

yàn fēng

争风

zhēng fēng

箕风

jī fēng

察风

chá fēng

旋风

xuàn fēng

冬风

dōng fēng

透风

tòu fēng

台风

tái fēng

淫风

yín fēng

和风

hé fēng

调风

tiáo fēng

祭风

jì fēng

阊风

chāng fēng

霾风

mái fēng

晓风

xiǎo fēng

孽风

niè fēng

排风

pái fēng

贼风

zéi fēng

洋风

yáng fēng

黑风

hēi fēng

戗风

qiāng fēng

蜃风

shèn fēng

捽风

zuó fēng

飞风

fēi fēng

英风

yīng fēng

赤风

chì fēng

微风

wēi fēng

陵风

líng fēng

乐风

lè fēng

门风

mén fēng

推风

tuī fēng

西风

xī fēng

害风

hài fēng

滔风

tāo fēng

鹰风

yīng fēng

接风

jiē fēng

顺风

shùn fēng

驭风

yù fēng

出风

chū fēng

幽风

yōu fēng

熟风

shú fēng

邠风

bīn fēng

跌风

diē fēng

手风

shǒu fēng

魔风

mó fēng

杨风

yáng fēng

祖风

zǔ fēng

恶风

è fēng

靡风

mí fēng

冲风

chōng fēng

省风

shěng fēng

义风

yì fēng

下风

xià fēng

森风

sēn fēng

丽风

lì fēng

乘风

chéng fēng

癞风

lài fēng

撒风

sā fēng

露风

lòu fēng

相风

xiāng fēng

光风

guāng fēng

逞风

chěng fēng

律风

lǜ fēng

望风

wàng fēng

习风

xí fēng

季风

jì fēng

御风

yù fēng

殊风

shū fēng

新风

xīn fēng

积风

jī fēng

尖风

jiān fēng

党风

dǎng fēng

食风

shí fēng

蓼风

liǎo fēng

天风

tiān fēng

驰风

chí fēng

沓风

tà fēng

廉风

lián fēng

蹑风

niè fēng

南风

nán fēng

斜风

xié fēng

劲风

jìng fēng

干风

gān fēng

冻风

dòng fēng

颠风

diān fēng

避风

bì fēng

嘶风

sī fēng

张风

zhāng fēng

熛风

biāo fēng

漏风

lòu fēng

盲风

máng fēng

斤风

jīn fēng

时风

shí fēng

惠风

huì fēng

瘫风

tān fēng

过风

guò fēng

鷐风

chén fēng

暄风

xuān fēng

搏风

bó fēng

士风

shì fēng

香风

xiāng fēng

花风

huā fēng

诈风

zhà fēng

荡风

dàng fēng

偃风

yǎn fēng

淩风

líng fēng

曙风

shǔ fēng

心风

xīn fēng

鼓风

gǔ fēng

杀风

shā fēng

弊风

bì fēng

麦风

mài fēng

阳风

yáng fēng

鹏风

péng fēng

真风

zhēn fēng

撩风

liáo fēng

翾风

xuān fēng

侈风

chǐ fēng

犯风

fàn fēng

糖风

táng fēng

倒风

dào fēng

刮风

guā fēng

溯风

sù fēng

金风

jīn fēng

黄风

huáng fēng

暴风

bào fēng

猋风

biāo fēng

无风

wú fēng

徽风

huī fēng

跑风

pǎo fēng

辉风

huī fēng

泠风

líng fēng

惊风

jīng fēng

分风

fèn fēng

雷风

léi fēng

邪风

xié fēng

向风

xiàng fēng

观风

guān fēng

媮风

tōu fēng

愈风

yù fēng

眇风

miǎo fēng

整风

zhěng fēng

汉风

hàn fēng

神风

shén fēng

军风

jūn fēng

重风

zhòng fēng

凄风

qī fēng

火风

huǒ fēng

纠风

jiū fēng

歪风

wāi fēng

遗风

yí fēng

爽风

shuǎng fēng

迎风

yíng fēng

谨风

jǐn fēng

摔风

shuāi fēng

秋风

qiū fēng

汤风

tāng fēng

头风

tóu fēng

颿风

fān fēng

口风

kǒu fēng

巽风

xùn fēng

皇风

huáng fēng

变风

biàn fēng

温风

wēn fēng

融风

róng fēng

瞭风

liǎo fēng

古风

gǔ fēng

冽风

liè fēng

男风

nán fēng

帆风

fān fēng

癜风

diàn fēng

防风

fáng fēng

菄风

dōng fēng

正风

zhèng fēng

闺风

guī fēng

寒风

hán fēng

旁风

páng fēng

关风

guān fēng

罡风

gāng fēng

移风

yí fēng

把风

bǎ fēng

祛风

qū fēng

鲜风

xiān fēng

囊风

náng fēng

盐风

yán fēng

霜风

shuāng fēng

馋风

chán fēng

景风

jǐng fēng

喝风

hē fēng

薰风

xūn fēng

刀风

dāo fēng

三风

sān fēng

麻风

má fēng

装风

zhuāng fēng

酒风

jiǔ fēng

鸿风

hóng fēng

抖风

dǒu fēng

悲风

bēi fēng

噫风

yī fēng

希风

xī fēng

沙风

shā fēng

抢风

qiāng fēng

末风

mò fēng

托风

tuō fēng

送风

sòng fēng

当风

dāng fēng

凌风

líng fēng

嘲风

cháo fēng

赑风

bì fēng

迵风

dòng fēng

王风

wáng fēng

醺风

xūn fēng

逆风

nì fēng

家风

jiā fēng

倾风

qīng fēng

椒风

jiāo fēng

邙风

máng fēng

烈风

liè fēng

被风

bèi fēng

泼风

pō fēng

松风

sōng fēng

轮风

lún fēng

祥风

xiáng fēng

临风

lín fēng

飓风

jù fēng

扬风

yáng fēng

俊风

jùn fēng

作风

zuò fēng

湿风

shī fēng

行风

xíng fēng

敝风

bì fēng

左风

zuǒ fēng

豳风

bīn fēng

病风

bìng fēng

承风

chéng fēng

阴风

yīn fēng

耳风

ěr feng

上一组词:风向
下一组词:夹岸

更多向的组词

向风的意思


词语解释:

参见:向风 ,向风

引证解释:

⒈ 临风;迎风。

引《楚辞·远游》:“谁可与玩斯遗芳兮,晨向风而舒情。”
三国魏曹丕《杂诗》之一:“向风长叹息,断絶我中肠。”
明陈子龙《过酥溪水深不可涉》诗:“纂纂枣垂雨,离离苗向风。”

⒉ 谓仰慕其人之品德或学问。

引南朝梁陆倕《石闕铭》:“於是天下学士,靡然向风;人识廉隅,家知礼让。”
《南史·梁纪中·武帝下》:“於是四方郡国,莫不向风。”
宋岳珂《桯史·李敬子》:“方其居乡时,士子向风,不远千里至。”
胡蕴玉《<中国文学史>序》:“於是有文无学之士,靡然向风。”
归依;仰慕。 汉贾谊《过秦论》:“天下之士,斐然嚮风。”
宋苏轼《御试制科策》:“令陛下处积安之时,乘不拔之势,拱手垂裳而天下嚮风。”
清魏源《圣武记》卷五:“噶尔丹自是不敢窥藏,而西南之巴勒布三部及布鲁克部,相继嚮风入贡。”
梁启超《中国改革财政私案》七:“於是人人嚮风,争欲效之。”

国语词典:

迎风。

网络解释:

向风

(1).临风;迎风。(2).谓仰慕其人之品德或学问。《楚辞·远游》:“谁可与玩斯遗芳兮,晨向风而舒情。” 三国 魏 曹丕 《杂诗》之一:“向风长叹息,断绝我中肠。” 明 陈子龙 《过酥溪水深不可涉》诗:“纂纂枣垂雨,离离苗向风。”
更多风的组词

向风详细解释


读音:xiàng

(1)(名)方向:志~|风~。(2)(动)对着;特指脸或正面对着:~阳|面~|相~而行。(3)(动)〈书〉将近;接近:~晓雨止。(4)(动)偏袒:别老~着他。(5)(介)表示动作的方向:~前看|~先进人物学习。(6)(名)姓。向xiàng(副)一向;从来:~有研究|~无此例。

读音:fēng[ fēng ]

1. 空气流动的现象。气象学特指空气在水平方向的流动:风向。风速。风级。风险。风波(喻纠纷或乱子)。风雨如磐(a.指风雨不断,天色黑暗,给人以重压的感觉;b.喻社会黑暗或境地艰难)。风花雪月(喻堆砌词藻,内容贫乏的的诗文)。

2. 像风那样迅速、普遍的:风潮。风靡一时。风驰电掣。

3. 社会上长期形成的礼节、习俗:风气。风习。风物(某地特有的景物)。风尚(在一定时期中社会上流行的风气和习惯)。

4. 消息,传闻:风传(chuán )(传闻)。闻风而动。

5. 表现在外的景象、态度、举止:风景。风度。风格(a.气度,作风;b.文艺作品表现出的思想、艺术特色)。风骨(a.刚强的气概;b.诗文书画雄健有力的风格)。风致。风采(a.人美好的礼仪举止,亦作“丰采”;b.文采;c.旧时指某些官吏的刚正风格)。风骚(a.指举止轻佻,如“卖弄风风”,一般指妇女;b.中国的《诗经》和《楚辞》的并称)。

6. 指民歌、歌谣:国风(《诗经》中古代十五国的民歌)。采风。

7. 中医学指某些疾病:风瘫。风湿。

8. 姓。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025