chán lǜ
shàn wén
chán jì
chán nà
chán tà
chán kū
chán gōng
chán jī
chán jù
chán xué
shàn dài
chán táng
chán sēng
chán zōng
chán liáo
chán lǐ
chán mó
chán hé
chán yì
chán tíng
chán chéng
chán lǚ
chán zhī
shàn wèi
chán kè
chán ān
chán xiào
shàn gào
chán yuè
chán guān
chán guān
chán rén
chán shì
chán xīn
chán huà
chán chú
chán guǒ
chán shī
chán jiōng
shàn biàn
chán yǔ
chán jiǎng
chán zhòng
chán shòu
chán mén
chán jīng
chán páo
chán yǐ
chán jì
chán dé
chán yuán
chán zhōng
chán jiā
chán kǎi
chán shòu
chán fáng
chán fǎ
chán qī
chán dài
chán guó
chán yīn
chán sì
chán bìng
chán guī
chán zuàn
chán hù
chán tiān
chán bó
chán gé
chán niàn
chán zǔ
chán huì
chán shì
chán bǎn
shàn huà
chán tán
chán bǎn
chán shā
chán jū
chán yī
chán yuàn
chán fēi
chán gēng
chán hào
chán yuè
chán dēng
chán zhàng
chán zuò
chán cǎo
chán hé
chán jū
chán yǒu
chán shū
chán dào
chán fēng
chán zuò
chán nà
chán liú
chán chuáng
⒈ 谓以谈禅而行钻营之术。
引宋徐度《却扫编》卷上:“吕申公素喜释氏之学,及为相,务简静,罕与士大夫接,惟能谈禪者,多得从容。於是好进之徒往往幅巾道袍,日游禪寺,随僧斋粥,谈説理情,覬以自售。时人谓之禪钻云。”
清赵翼《鱼釜》诗:“只愁吕相游僧寺,多少禪钻竞送迎。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
钻读音:zuān,zuàn[ zuàn ]1. 穿孔洞的用具:钻床。钻头。电钻。