chán tíng
chán táng
chán yuán
chán bó
chán dēng
chán rén
chán jì
chán bǎn
chán yī
chán nà
chán huì
chán yǔ
shàn gào
chán jù
chán páo
chán mén
chán nà
chán fēng
chán tà
chán liáo
chán shì
chán guān
chán guī
chán jīng
chán shòu
chán yǐ
chán dài
chán chuáng
chán jì
chán kǎi
chán liú
chán hào
chán gēng
shàn dài
chán yuàn
chán dé
chán xiào
chán zuàn
chán zǔ
chán gōng
chán sēng
chán chú
shàn biàn
chán hù
chán fáng
shàn wén
chán fǎ
chán sì
chán jū
chán ān
chán zōng
shàn huà
chán dào
chán tiān
chán cǎo
chán jiōng
chán hé
chán jī
chán fēi
chán kū
chán zhōng
chán zhàng
chán huà
chán yǒu
chán zhòng
chán tán
chán guó
chán lǚ
chán bǎn
chán hé
chán lǐ
chán lǜ
chán qī
chán kè
chán shòu
chán zhī
chán guān
chán jiǎng
chán zuò
chán shì
chán bìng
chán xīn
chán shū
chán guǒ
chán yuè
chán shā
chán niàn
chán yì
chán chéng
chán shī
chán jū
chán yīn
chán gé
chán zuò
chán mó
chán jiā
chán yuè
chán xué
shàn wèi
chéng guī
cháng guī
kuài guī
zú guī
huáng guī
fàn guī
lù guī
sāi guī
shì guī
jiā guī
hóng guī
yú guī
kǎ guī
chū guī
jūn guī
zhōng guī
fēng guī
dǎng guī
miǎn guī
fēng guī
rì guī
tōng guī
huá guī
zǐ guī
tiáo guī
yù guī
cháo guī
bàn guī
bái guī
zhēn guī
huì guī
bǎn guī
jiào guī
dào guī
cái guī
héng guī
lì guī
liáng guī
chán guī
zhèng guī
qián guī
tóng guī
yí guī
chǎng guī
chǎng guī
zhù guī
bǎn guī
jìn guī
yī guī
shèng guī
qián guī
xuán guī
lòu guī
bāng guī
xié guī
yuè guī
qīng guī
bì guī
zhuǎn guī
shén guī
yè guī
huà guī
tiān guī
běn guī
fāng guī
cháng guī
líng guī
xiāng guī
hóng guī
chóng guī
fǎ guī
kǒng guī
dù guī
yuán guī
jìn guī
jiǔ guī
zhēn guī
hóng guī
zhōng guī
xīn guī
xùn guī
qí guī
míng guī
qīng guī
liáng guī
jiè guī
mó guī
háng guī
sù guī
hóng guī
qín guī
cì guī
mò guī
shéng guī
dìng guī
xiàn guī
chén guī
jiǎo guī
kuāng guī
fá guī
huán guī
⒈ 佛教的清规戒律。亦指寺院法规。
引《元亨释书·建仁寺荣西传》:“户部侍郎清贯创小院延之,秋八月八初行禪规。”
明沉德符《野获编·释道·僧家考课》:“故元奉佛尤甚,其奢僭至无等,本朝大为之节制,然而禪规亦严。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
规读音:guī规guī(1)(名)画圆形的工具:圆~|两脚~。(2)(名)规则;成例:校~|革除陋~。(3)(动)劝告:~劝|~勉。(4)(动)谋划;打主意:~划|~定|欣然~往。