chán hé
chán yǒu
chán mén
chán dé
chán zǔ
chán dào
chán niàn
chán kè
chán yuàn
chán fēng
chán bìng
chán sì
chán shū
chán yǔ
chán bǎn
chán shòu
chán hù
chán shì
chán jīng
chán lǚ
chán bǎn
chán jiōng
shàn wèi
chán yuán
chán sēng
chán yuè
chán zhōng
chán mó
chán zuò
chán shī
chán tiān
shàn wén
chán chuáng
chán liáo
chán zhòng
chán tà
chán gēng
chán bó
chán gōng
chán shā
chán jī
chán gé
chán zhàng
chán chéng
chán rén
chán tíng
shàn biàn
chán jū
shàn dài
chán yǐ
chán nà
chán nà
chán cǎo
chán huà
chán hé
chán zuàn
chán shì
chán yī
chán fēi
chán yuè
chán jì
chán jù
chán xiào
chán páo
chán zuò
chán huì
chán táng
chán guó
chán chú
chán guǒ
chán guān
chán kǎi
chán jū
chán jì
shàn huà
chán dēng
chán jiǎng
chán hào
chán ān
chán fǎ
chán tán
chán lǐ
chán zhī
chán kū
chán liú
chán fáng
chán yīn
chán guī
chán yì
chán dài
chán shòu
chán jiā
chán lǜ
chán qī
shàn gào
chán guān
chán zōng
chán xīn
chán xué
⒈ 僧衣。
引宋曾慥《类说·衡山老虎》:“食讫,即脱班衣而衣禪衲,熟视,乃老僧也。”
⒉ 以指僧人。
引明袁宗道《巡抚福建右副都御史傅野司公墓志铭》:“公为太常时,常与同里一禪衲谈衲。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
衲读音:nà衲nà(1)(动)补缀:百~衣|百~本。(2)(名)和尚穿的衣服;和尚用做自称:老~(老和尚)。