chán gēng
chán hé
chán fáng
chán jì
chán táng
chán dào
chán zhī
chán lǜ
chán jì
shàn huà
chán liú
chán jū
chán jù
chán yǒu
chán fǎ
chán shòu
chán huì
chán fēng
chán kū
chán shī
chán shì
chán qī
chán zǔ
chán hù
chán zuò
chán nà
chán niàn
shàn gào
chán jiā
chán rén
chán gōng
chán zhōng
chán xué
chán tíng
chán yuè
chán gé
chán dài
chán tà
chán yī
chán xiào
chán zōng
chán xīn
chán bó
chán guān
chán chéng
chán bìng
chán chú
chán hé
chán jīng
chán mén
chán jiǎng
chán yuàn
chán guó
chán huà
chán dēng
chán yì
chán fēi
chán jū
shàn wén
chán sēng
chán yǐ
chán dé
chán bǎn
chán kè
chán yǔ
chán sì
chán tán
chán guī
chán zhòng
shàn dài
chán páo
chán zuò
chán shì
chán yuè
chán shā
chán mó
shàn biàn
chán kǎi
chán jiōng
shàn wèi
chán chuáng
chán yuán
chán cǎo
chán ān
chán shòu
chán shū
chán liáo
chán lǚ
chán zhàng
chán nà
chán hào
chán yīn
chán guān
chán guǒ
chán bǎn
chán jī
chán lǐ
chán tiān
chán zuàn
xiàn jiōng
yú jiōng
chái jiōng
dì jiōng
yōu jiōng
wù jiōng
jī jiōng
yán jiōng
fó jiōng
huáng jiōng
zhū jiōng
guàn jiōng
jī jiōng
sōng jiōng
yán jiōng
zǎo jiōng
gāo jiōng
tiān jiōng
qǐ jiōng
quán jiōng
qǐ jiōng
huí jiōng
míng jiōng
guān jiōng
kòu jiōng
jì jiōng
chán jiōng
yún jiōng
luán jiōng
suǒ jiōng
héng jiōng
gù jiōng
zhōng jiōng
lín jiōng
jīn jiōng
hù jiōng
jìn jiōng
shān jiōng
xuán jiōng
⒈ 佛寺之门。
引唐独孤及《题思禅寺上方》诗:“攀云到金界,合掌开禪扃。”
清赵翼《至福宁游望海楼》诗:“歌板新声催曲部,弓刀小队叩禪扃。”
⒉ 指禅房。
引唐刘禹锡《赠别约师》诗:“师逢吴兴守,相伴住禪扃。”
宋苏舜钦《清轩》诗:“谁凿幽轩刮眼清,湖中嘉处更禪扃。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
扃读音:jiōng扃jiōng(1)(名)从外面关门的闩、钩等:门户无~。(2)(动)关门:~户闭门。