shàn gào
chán fáng
chán lǜ
shàn biàn
chán shū
chán páo
chán xué
chán shì
chán hé
chán liú
chán jiǎng
chán tíng
chán yuàn
chán guān
chán táng
chán yuán
chán jiōng
chán rén
chán zhōng
chán xīn
chán hé
chán zhòng
shàn dài
chán yuè
chán nà
chán nà
chán yǐ
chán xiào
chán kè
chán qī
chán liáo
chán bìng
chán jīng
chán jī
chán jū
chán kū
chán hào
chán fǎ
shàn huà
chán chú
chán jiā
shàn wèi
chán bó
chán shī
chán chuáng
chán yīn
chán fēng
chán sì
chán yī
chán gōng
chán yǒu
chán jū
chán shì
chán jì
chán fēi
chán huì
chán yuè
chán mén
chán dé
chán gé
chán gēng
chán guī
chán guó
chán chéng
chán huà
chán shòu
chán zuàn
chán guān
chán dào
chán dēng
chán lǚ
chán zuò
chán zōng
chán kǎi
chán bǎn
chán tà
chán mó
chán zuò
chán jù
chán tiān
chán shā
chán ān
chán yǔ
chán shòu
chán hù
chán niàn
chán bǎn
chán lǐ
chán guǒ
chán jì
chán zǔ
chán tán
chán cǎo
shàn wén
chán sēng
chán yì
chán zhàng
chán dài
chán zhī
xiāo jì
chóu jì
gū jì
dà jì
chán jì
yuán jì
lún jì
píng jì
mò jì
huì jì
tián jì
xián jì
liáo jì
yàn jì
lěng jì
qián jì
sǐ jì
zhàn jì
shùn jì
zhēn jì
chén jì
chéng jì
bì jì
bēi jì
yān jì
qiān jì
wù jì
fàn jì
kòu jì
kū jì
huī jì
huāng jì
luò jì
guī jì
qīng jì
xū jì
sù jì
yàn jì
yǎo jì
qī jì
qù jì
rù jì
kōng jì
chún jì
shì jì
jiǎn jì
shěn jì
dàn jì
níng jì
chōng jì
cén jì
sēn jì
qiǎo jì
míng jì
cháng jì
àn jì
zhì jì
chà jì
jìng jì
⒈ 佛教语。释家以寂灭为宗旨,故谓思虑寂静为禅寂。
引《维摩诘经·方便品》:“一心禪寂,摄诸乱意。”
唐李邕《郑州大云寺碑》:“发趣如因,弥入禪寂。”
元辛文房《唐才子传·殷遥》:“与王维结交,同慕禪寂,志趣高疏,多云岫之想。”
明唐顺之《丹阳别王道思》诗:“平生学禪寂,犹自别离难。”
⒉ 谓坐禅习定。
引《景德传灯录·迦毗摩罗》:“师可禪寂于此否?”
苏曼殊《幽光录》:“﹝僧祖心﹞年二十六,忽弃家为僧,禪寂於罗浮匡庐者久之。”
禅定和解脱。
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
寂读音:jì寂jì(1)(形)静;没有声音:~静|~然无声。(2)(形)孤单冷清:~寞|孤~|幽~|枯~。