chán shòu
chán kū
chán liú
chán bǎn
chán xiào
chán cǎo
chán guān
chán fǎ
chán dào
chán niàn
chán chuáng
chán yǐ
chán chéng
shàn wén
chán jiǎng
chán tiān
chán tán
chán gēng
chán hé
chán zhī
chán dài
chán guó
chán xīn
chán sēng
chán guǒ
chán zhōng
chán shū
chán kè
chán mó
chán liáo
chán lǜ
chán qī
chán jīng
chán shī
chán bǎn
chán hào
chán yuán
chán guī
chán yuè
chán tíng
chán yuè
chán sì
chán nà
chán guān
shàn wèi
chán bó
chán fēng
chán lǐ
chán fáng
chán kǎi
shàn biàn
chán bìng
shàn gào
chán ān
chán páo
chán tà
chán shì
chán huà
chán zuò
chán xué
chán zhòng
chán zuàn
chán jiōng
shàn huà
chán hé
chán zhàng
chán jū
chán nà
chán rén
chán táng
chán fēi
chán zǔ
chán jì
chán yǔ
chán yǒu
chán gōng
chán dé
chán jū
chán shā
chán jù
chán yīn
chán shì
chán chú
shàn dài
chán yì
chán gé
chán jī
chán hù
chán jì
chán dēng
chán mén
chán lǚ
chán shòu
chán zōng
chán huì
chán jiā
chán yuàn
chán zuò
chán yī
qī zǔ
lǎo zǔ
běn zǔ
liáo zǔ
jì zǔ
zú zǔ
dì zǔ
bà zǔ
mǎ zǔ
zuò zǔ
huī zǔ
wén zǔ
jìn zǔ
cóng zǔ
zhǎng zǔ
shū zǔ
chū zǔ
jiǔ zǔ
jiù zǔ
mài zǔ
líng zǔ
ruì zǔ
péng zǔ
jī zǔ
huáng zǔ
fó zǔ
shī zǔ
mí zǔ
wài zǔ
shū zǔ
qǐ zǔ
lèi zǔ
wú zǔ
lǚ zǔ
shǐ zǔ
yì zǔ
shéng zǔ
fù zǔ
zhào zǔ
bó zǔ
gōng zǔ
gēn zǔ
liù zǔ
dà zǔ
tián zǔ
xiān zǔ
xuán zǔ
huáng zǔ
gāo zǔ
wù zǔ
tài zǔ
chán zǔ
wǔ zǔ
hàn zǔ
yán zǔ
liè zǔ
hòu zǔ
léi zǔ
cì zǔ
yuǎn zǔ
zēng zǔ
zōng zǔ
bǐ zǔ
bí zǔ
dào zǔ
⒈ 佛教宗派始祖或传人的尊称。
引《景德传灯录·佛陀难提》:“我师禪祖中当得为第八,化众无量,悉获阿罗汉。”
宋苏轼《端午游真如迟适远从》诗:“独携三子出,古刹访禪祖。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
祖读音:zǔ祖zǔ(1)(名)父母亲的上一辈:~父|~母。(2)(名)祖宗:~产|~坟|~籍|~上|~业|~遗。(3)(名)事业或派别的首创者:~师|鼻~。(4)(名)姓。