chán shā
chán sì
chán hào
chán yuàn
chán jiōng
chán fǎ
shàn wèi
chán yī
shàn biàn
chán chéng
chán fēng
chán zuàn
chán yuè
chán gōng
chán sēng
chán hù
chán mén
chán huì
chán liáo
shàn dài
chán shī
chán zuò
chán fáng
chán yǐ
chán jū
chán jiǎng
chán ān
chán kū
chán jiā
chán zhòng
chán jū
chán guī
chán kǎi
chán xīn
chán shì
chán zhàng
shàn gào
chán zōng
shàn wén
chán bǎn
chán niàn
chán rén
chán zhōng
chán jì
chán qī
chán bǎn
chán gēng
chán yuán
chán dào
chán tiān
chán mó
chán xiào
chán guǒ
chán kè
shàn huà
chán shòu
chán bìng
chán jì
chán gé
chán yì
chán chuáng
chán bó
chán dēng
chán guó
chán hé
chán nà
chán jī
chán zhī
chán dé
chán páo
chán jīng
chán jù
chán liú
chán hé
chán táng
chán tán
chán yīn
chán fēi
chán lǚ
chán yuè
chán chú
chán guān
chán tà
chán nà
chán yǒu
chán guān
chán dài
chán lǜ
chán xué
chán shòu
chán shū
chán yǔ
chán tíng
chán shì
chán zǔ
chán huà
chán cǎo
chán lǐ
chán zuò
jìng lǚ
shī lǚ
fèng lǚ
yuān lǚ
dào lǚ
zhēn lǚ
zī lǚ
péng lǚ
bàn lǚ
jiù lǚ
xiān lǚ
gāo lǚ
chén lǚ
qí lǚ
huàn lǚ
chóu lǚ
zuì lǚ
bǎi lǚ
xué lǚ
jìng lǚ
qíng lǚ
gù lǚ
yì lǚ
dān lǚ
shān lǚ
wú lǚ
yì lǚ
sú lǚ
shāng lǚ
shèng lǚ
yàn lǚ
xiāng lǚ
zōng lǚ
jié lǚ
fán lǚ
diào lǚ
zhuī lǚ
ài lǚ
yóu lǚ
kōng lǚ
xiāo lǚ
yuān lǚ
qiáo lǚ
gòng lǚ
fǎ lǚ
mìng lǚ
bīn lǚ
xíng lǚ
pǐ lǚ
jiā lǚ
rú lǚ
yān lǚ
shì lǚ
xiào lǚ
mù lǚ
cáo lǚ
liáo lǚ
yí lǚ
fàn lǚ
hè lǚ
chán lǚ
tóng lǚ
jùn lǚ
chái lǚ
juàn lǚ
⒈ 僧侣。
引唐杨巨源《题贾巡官林亭》诗:“许询本爱交禪侣, 陈寔由来是好儿。”
元辛文房《唐才子传·李端》:“意况清虚,酷慕禪侣。”
清钮琇《觚賸续编·树怪》:“﹝石涛和尚﹞与一二禪侣围火庵内。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
侣读音:lǚ侣lǚ(名)同伴:伴~|旧~|情~。