nòng bǐ
nòng pò
nòng xuān
nòng bō
nòng lìng
nòng yuán
lòng táng
nòng guāi
nòng chǒu
nòng fǎ
lòng kǒu
nòng bīng
nòng chūn
nòng guǐ
nòng qīng
nòng qiǎo
nòng yù
nòng zhāng
nòng xì
nòng cí
nòng ér
nòng shá
nòng zhāng
nòng huài
nòng zuǐ
nòng yuè
nòng jī
nòng wǎ
nòng shé
nòng huā
nòng sǒng
nòng xiǎn
nòng jiá
nòng sè
nòng xuān
nòng cháo
nòng zhāng
nòng qíng
nòng jù
nòng zhāng
nòng yōu
nòng mǎ
nòng sǒng
nòng yǐng
nòng yìn
nòng xiá
nòng chī
nòng bō
nòng wán
nòng pín
nòng sūn
nòng méi
nòng jiǎ
nòng zāng
nòng shǐ
nòng xuán
nòng quán
nòng zī
nòng tóng
jiā tóng
zǐ tóng
zhōng tóng
rú tóng
huáng tóng
mù tóng
rǎng tóng
zǐ tóng
kuáng tóng
pú tóng
qiáo tóng
luán tóng
ái tóng
péng tóng
niú tóng
nòng tóng
zhuān tóng
mǎ tóng
zhòng tóng
tiáo tóng
bǎng tóng
bì tóng
dān tóng
ān tóng
yāo tóng
nèi tóng
ā tóng
qín tóng
xíng tóng
gōng tóng
ér tóng
jīn tóng
jú tóng
líng tóng
yú tóng
xué tóng
yōu tóng
méng tóng
chéng tóng
yòu tóng
míng tóng
dào tóng
hái tóng
nǚ tóng
ào tóng
chèn tóng
gē tóng
gē tóng
shēng tóng
qí tóng
shān tóng
cūn tóng
tóu tóng
mán tóng
bā tóng
wén tóng
bào tóng
lǎo tóng
xiāng tóng
huán tóng
qīng tóng
guàn tóng
zhì tóng
yín tóng
lè tóng
bào tóng
gēng tóng
mí tóng
qí tóng
ér tóng
diān tóng
jié tóng
méi tóng
jiǎo tóng
tíng tóng
mén tóng
wán tóng
chōng tóng
⒈ 娈童。指被侮弄的美貌男童。
引清昭槤《啸亭杂录·癸酉之变》:“有林清者……幼为王提督柄弄童,随王於苗疆久,颇解武伎。”
1. 玩耍,把玩:摆弄。玩弄。弄臣(帝王所亲近狎昵的臣子)。弄潮儿。戏弄。弄瓦(“瓦”是原始的纺锤,古代把它给女孩子玩,意为生女儿)。弄璋(“璋”是一种玉器,古代把它给男孩子玩。意为生儿子)。
2. 做,干:弄假成真。弄明白。
3. 设法取得:弄点钱花。
4. 搅扰:这事弄得人心惶惶。
5. 耍,炫耀:搔首弄姿。
6. 不正当地使用:弄权。弄手段。捉弄。
7. 奏乐或乐曲的一段、一章:弄琴。梅花三弄。
8. 古代百戏乐舞中指扮演角色或表演节目。
童读音:tóng童tóng(1)(名)儿童;小孩子:顽~|幼~。(2)(形)指没结婚的:~男|~女。(3)(名)(~儿)旧时指未成年的仆人。(4)秃:~山。(5)(名)奴仆。(6)(Tónɡ)姓。