zhōng hú
zhōng lí
zhōng yōng
zhōng dǐng
zhōng gǔ
zhōng dìng
zhōng xiù
zhōng yì
zhōng rén
zhōng shān
zhōng dài
zhōng lòu
zhōng biǎo
zhōng míng
zhōng miàn
zhōng qíng
zhōng jiàn
zhōng lóng
zhōng diǎn
zhōng jīng
zhōng ài
zhōng kuí
zhōng luó
zhōng cōng
zhōng líng
zhōng jù
zhōng yá
zhōng qìng
zhōng yù
zhōng gǔ
zhōng jù
zhōng lǚ
zhōng fàn
zhōng kuí
zhōng fù
zhōng kuí
zhōng táo
zhōng rǔ
zhōng jù
zhōng qìng
zhōng hú
zhōng qì
zhōng bài
zhōng yǐn
zhōng guān
zhōng lóu
zhōng cuì
zhōng lǜ
zhōng nì
zhōng biāo
zhōng bó
zhōng shí
zhōng měi
zhōng bǎi
zhōng zǐ
zhōng jù
xuán hú
pō hú
màn hú
diāo hú
dōng hú
lóng hú
èr hú
kuài hú
shān hú
sān hú
jiǔ hú
hán hú
xùn hú
fēng hú
mó hú
féi hú
zī hú
ào hú
zhū hú
jié hú
bào hú
yún hú
láng hú
sì hú
yuǎn hú
tí hú
zǐ hú
chán hú
jī hú
jiàn hú
jiāo hú
zuó hú
dǐng hú
zhōng hú
ān hú
xuán hú
gǔ hú
xī hú
mí hú
màn hú
qiū hú
hé hú
fén hú
nì hú
chóu hú
lán hú
diāo hú
wǔ hú
hán hú
má hú
chuí hú
hú hú
shì hú
qǐ hú
qiāng hú
pān hú
zhuì hú
bǎn hú
chái hú
jīng hú
lú hú
lǐng hú
diāo hú
gāo hú
hán hú
fēng hú
shāng hú
rán hú
lín hú
yē hú
zá hú
dà hú
jiǎ hú
bá hú
màn hú
⒈ 三国魏钟繇与胡昭的并称。二人皆以工书擅名,世谓“胡肥钟瘦”。
引《晋书·卫恒传》:“魏初有钟胡二家,为行书法。”
钟zhōng(1)(名)响器;中空;用铜或铁制成:~鼎|~鼓|~楼。(2)(名)计时的器具;有挂在墙上的;也有放在桌上的:~摆|~表|~点|~声。(3)(名)指钟点、时间:六点~。钟zhōng(1)(动)(情感)等集中:~爱|~情。(2)姓。钟zhōng(名)同“盅”。
胡读音:hú胡hú(1)(名)古代泛称北方和西方的少数民族:~人。(2)(形)古代称来自北方和西方少数民族的(东西);也泛指来自国外的(东西):~琴|~桃|~椒。(3)姓。(4)(副)表示随意乱来:~闹|~说。(5)(代)〈书〉疑问词;为什么;何故:~不归?(6)(名)胡子:~须。