diāo hú
bá hú
lú hú
hán hú
chuí hú
mí hú
sān hú
diāo hú
gǔ hú
fēng hú
yē hú
shāng hú
jiǔ hú
zǐ hú
wǔ hú
yuǎn hú
nì hú
chán hú
èr hú
shì hú
zhū hú
xuán hú
diāo hú
jī hú
lóng hú
sì hú
rán hú
kuài hú
màn hú
zī hú
tí hú
bǎn hú
chóu hú
màn hú
jiāo hú
lǐng hú
bào hú
zá hú
zhuì hú
gāo hú
qiū hú
hán hú
hé hú
chái hú
jīng hú
zuó hú
jiǎ hú
jiàn hú
lán hú
ào hú
qiāng hú
pō hú
zhōng hú
féi hú
fēng hú
láng hú
màn hú
lín hú
ān hú
dōng hú
hán hú
xī hú
jié hú
shān hú
fén hú
dà hú
xuán hú
xùn hú
dǐng hú
mó hú
yún hú
pān hú
má hú
hú hú
qǐ hú
⒈ 何不。
引《庄子·列御寇》:“使而子为墨者,予也。闔胡尝视其良,既为秋柏之实矣。”
王先谦集解:“闔,同盍,何不也;胡,亦何也。闔胡连文,如古书‘尚犹’‘惟独’之例,自有复语耳。”
章炳麟《訄书·原变》:“石也,铜也,铁也,则瞻地者以其刀辨古今之期者也。惟玉独无所见于故书軼事。 章炳麟曰:闔胡观于鞞琫瓃具之用?”
阖hé(1)(副)全;总共。(2)(动)关闭。
胡读音:hú胡hú(1)(名)古代泛称北方和西方的少数民族:~人。(2)(形)古代称来自北方和西方少数民族的(东西);也泛指来自国外的(东西):~琴|~桃|~椒。(3)姓。(4)(副)表示随意乱来:~闹|~说。(5)(代)〈书〉疑问词;为什么;何故:~不归?(6)(名)胡子:~须。