kuāng zàn
kuāng xié
kuāng zuǒ
kuāng dǐng
kuāng là
kuāng zhù
kuāng jì
kuāng zhěng
kuāng zhí
kuāng chì
kuāng bèi
kuāng fǔ
kuāng gǔ
kuāng yùn
kuāng zhèng
kuāng jì
kuāng bì
kuāng zǐ
kuāng kuò
kuāng jū
kuāng xiāng
kuāng jù
kuāng hé
kuāng yì
kuāng wēi
kuāng lì
kuāng wèi
kuāng shì
kuāng hù
kuāng yǒng
kuāng xiāng
kuāng lú
kuāng yuè
kuāng bǔ
kuāng fù
kuāng dǎo
kuāng zuò
kuāng dāng
kuāng guó
kuāng yòu
kuāng jūn
kuāng chì
kuāng jiū
kuāng kùn
kuāng rǎng
kuāng zhèn
kuāng jiǎo
kuāng wéi
kuāng guò
kuāng zhèng
kuāng gǎi
kuāng chì
kuāng zàn
kuāng zhì
kuāng jiàn
kuāng fú
kuāng chuáng
kuāng jiàn
kuāng bà
kuāng rén
kuāng níng
kuāng chí
kuāng suàn
kuāng dìng
kuāng yù
kuāng yì
kuāng gé
kuāng yì
kuāng jí
kuāng fú
kuāng guō
kuāng jiù
kuāng sù
kuāng miù
kuāng wéi
kuāng bì
kuāng lì
kuāng guī
kuāng bì
kuāng yán
kuāng lì
kuāng sú
kuāng jiào
kuāng nán
kuāng shān
kuāng yè
kuāng shì
kuāng jiù
kuāng piáo
kuāng làng
kuāng jì
kuāng yáo
kuāng shí
kuāng è
kuāng zhèng
kuāng lǜ
kuāng shì
kuāng lǐng
kuāng sòng
kuāng fù
kuāng ráng
kuāng fèng
kuāng shén
bái fú
zhǔ fú
piāo fú
zhuó fú
kuāng fú
yíng fú
jiǔ fú
zhú fú
mó fú
huī fú
fěn fú
qīng fú
wéi fú
qū fú
jiǎn fú
xǐ fú
zōng fú
bāo fú
zhǎn fú
hóng fú
shù fú
guī fú
sǎo fú
jiān fú
zhǎn fú
gù fú
biāo fú
qīng fú
miè fú
mó fú
yù fú
yīng fú
shàn fú
pī fú
guò fú
piāo fú
zhěng fú
zhòng fú
tí fú
zhāo fú
shì fú
fǔ fú
pāo fú
kǎi fú
pái fú
nì fú
fàn fú
fǔ fú
jīn fú
jiǎn fú
yíng fú
jǐng fú
yíng fú
dà fú
mó fú
jiǎo fú
tí fú
pì fú
chuī fú
lú fú
fǎng fú
zhào fú
chú fú
liáo fú
jī fú
bǐng fú
jiǎo fú
bá fú
⒈ 同“匡弼”。
引《史记·夏本纪》:“予即辟,女匡拂予。女无面諛,退而谤予。”
《汉书·盖宽饶传》:“今君不务循职而已,乃欲以太古久远之事匡拂天子,数进不用难听之语以摩切左右,非所以扬令名全寿命者也。”
唐杜牧《高元裕除吏部尚书制》:“匡拂时病,磨切贵近,罔有顾虑,知无不为。”
《明史·何孟春传》:“若诸臣匡拂,累千万言,此所谓逆于心之言也。”
匡kuāng(1)(动)〈书〉纠正:~正|~谬。(2)(动)〈书〉帮助;救:~助。(3)(动)〈方〉估计:~计|~算。(4)(动)料(5)(动)(多见于早期白话):不~。(6)(动)(Kuānɡ)姓。
拂读音:fú,bì[ fú ]1. 拭,掸去:拂拭。拂尘。
2. 轻轻擦过:拂晓。春风拂面。微风拂煦。
3. 甩动,抖动:拂袖而去。
4. 违背,不顺:忠言拂耳。拂逆。