mán yí
mán biān
mán jǐn
mán shì
mán jīng
mán tǔ
mán yí
mán xuē
mán jiǎo
mán bù
mán xià
mán chuáng
mán wáng
mán jīng
mán shēng
mán qì
mán zuò
mán lì
mán qiáng
mán yì
mán pí
mán fǔ
mán jūn
mán pó
mán qiáng
mán qí
mán mán
mán yáo
mán ér
mán chàng
mán tóu
mán kè
mán gē
mán gū
mán mò
mán jìn
mán fāng
mán qiú
mán zōu
mán huāng
mán gǔ
mán yáo
mán mín
mán chuí
mán tuó
mán shì
mán yān
mán lǐ
mán zhēn
mán cūn
mán xuē
mán luò
mán kòu
mán hèng
mán tóng
mán wéi
mán sài
mán rén
mán chuán
mán huì
mán fú
mán yǔ
mán sú
mán guǎng
mán zhàng
mán zuò
mán téng
mán lì
mán zhā
mán yīn
mán zhuāng
mán máo
mán bó
mán chù
mán tóng
mán zhǐ
mán mò
mán nú
mán chá
mán dàn
mán jūn
mán liáo
mán kē
mán guō
mán niáng
mán zú
mán gàn
mán xìng
mán zhān
mán guǒ
mán huà
mán yāo
mán nán
mán dí
mán jiāo
mán pái
mán tíng
mán mò
mán lǔ
mán dòng
mán yín
mán jī
mán hàn
mán qín
mán chóng
mán bào
mán jiǔ
mán zi
mán yě
mán xián
mán chán
mán lǐ
mán chù
mán gōng
mán jiān
mán huā
mán bó
mán zuǒ
fǔ kuài
mán chǔ
mán huò
mán lì
mán mò
mán yǒng
mán hé
mán jué
mán jiāng
mán shū
mán dǐ
mán xī
mán jì
⒈ 亦作“蛮貉”。亦作“蛮貃”。古代称南方和北方落后部族。亦泛指四方落后部族。
引《书·武成》:“华夏蛮貊,罔不率俾。”
汉桓宽《盐铁论·通有》:“求蛮貉之物以眩中国,徙卭筰之货致之东海。”
唐岑参《陪狄员外早秋登府西楼因呈院中诸公》诗:“威声振蛮貊,惠化钟华阳。”
清俞樾《茶香室丛钞·包顺》:“按包公在当日已名动蛮貊如此。”
原注:“指西羌于龙呵归汉,慕包拯名,乞姓包事。”
罗正纬《滦州革命纪实初稿》:“蛮貃无知,没我恩德,虏运将絶,腥羶秽朝。”
本指南蛮、北狄。后比喻四方未开化的民族。
蛮mán(1)(形)粗野;凶恶;不通情理:野~|~不讲理。(2)(名)我国古代称南方的民族。(3)(副)〈方〉很;挺:~好。
貊读音:mò1.我国古代称东北方的民族。
2.姓。“貉”